Ban đầu hắn còn lo lắng vết thương của sư phụ nhưng nhìn dáng vẻ ông ta thì hẳn là hắn bị lừa, lão nhân gia vẫn rất tốt.
Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến phòng dành cho khách hành lễ xong thì không đợi Triệu Thanh Hoài mở miệng đã lấy đồ trong túi áo ra.
“Lúc trước sư phụ bị thương nặng nên đệ tử chưa kịp bẩm báo. Diệt Linh Đỉnh đã tìm về, mong sư phụ xem qua.”
Triệu Thanh Hoài vốn muốn cùng hắn tâm sự chuyện hồng trần kiếp nhưng vừa thấy hắn móc đỉnh đồng kia ra sắc mặt ông ta đã đại biến, vội vàng cầm lấy cái đỉnh đồng run rẩy xem xét.
“Con tìm thấy nó ở chỗ nào?”
Lâu Tự Ngọc đưa – Tống Lập Ngôn muốn nói thật nhưng rốt cuộc vẫn nhịn lại, thấp giọng nói: “Một hiệu cầm đồ.”
Diệt Linh Đỉnh bị ông ta cầm thì không thoải mái, cứ thế giãy dấuu đó nhào thẳng vào ngực Tống Lập Ngôn. Đang êm đẹp mà một cái pháp khí của Thượng Thanh Tư lại giống một nàng dâu bị người ta đùa bỡn đến khóc lóc kể lể với tướng công. Tống Lập Ngôn dở khóc dở cười muốn ấn nó vào trong tay Triệu Thanh Hoài. Nhưng vừa ấn thì nó dã lập tức vù vù không ngừng, bày ra bộ dạng “Nàng dâu sắp bị tướng công bán đến nhà thổ.”
Triệu Thanh Hoài như nhớ tới cái gì, thần sắc cực kỳ bi ai, đến giọng nói cũng khó khăn vang lên: “Pháp khí này có duyên với con thì con giữ lại đi.”
Duỗi tay để Diệt Linh Đỉnh làm nũng cọ cọ, Tống Lập Ngôn trầm mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737232/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.