Lời này cực kỳ nghiêm trọng, sắc mặt Tống Lập Ngôn trầm trầm, còn có chuyện muốn hỏi nhưng thấy ông ta thật sự cần nghỉ ngơi nên hắn vẫn nuốt lời vào, chỉ dập đầu làm lễ sau đó rời khỏi phòng.
Sư phụ ở đây nên hắn cảm thấy mình cách sự việc 80 năm trước càng lúc càng gần. Nhưng Tống Lập Ngôn không hiểu rõ: Tống Thanh Huyền lấy hồn phách phong ấn nội đan của Yêu Vương thì hẳn là sử dụng pháp thuật của Thượng Thanh Tư, sao lại là do Lâu Tự Ngọc dạy chứ? Lâu Tự Ngọc thích Tống Thanh Huyền như thế, sao lại trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết chứ?
Quan trọng nhất chính là phong ấn của Xi Vưu, rốt cuộc cần phải tề tựu đủ nội đan Yêu Vương hay phải hủy diệt?
Hắn tâm thần không yên trở về phòng mình. Nhưng vừa mới đóng cửa lại hắn đã phát hiện có gì đó không đúng, có thứ gì đó lướt qua. Tống Lập Ngôn lập tức đề phòng đè chuôi Giải Trĩ Kiếm, nhưng lúc nhìn thấy người tới thì hắn chợt buông lỏng, chống cửa nhíu mày hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Lâu Tự Ngọc muốn duỗi tay chạm vào hắn nhưng hình như có cố kỵ gì đó. Cuối cùng nàng gãi gãi tóc mai, cười nói: “Nô gia nhàn rỗi nên tự nhiên nghĩ đến thăm đại nhân.”
“Sư phụ ta ở ngay bên cạnh đó.” Hắn giống như uy hiếp nói, “Nếu để ông ấy phát hiện thì ta cũng không cứu được ngươi.”
Ngực nàng ấm áp, vốn định nỗ lực duy trì dáng vẻ nhưng không được. Lâu Tự Ngọc lập tức ôm lấy mặt mình, dậm chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737225/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.