Tần Tiểu Đao ở bên trong nghe thấy tiếng khóc thì lập tức lao ra bế tiểu cô nương lên, đề phòng nhìn ra bên ngoài hỏi: “Làm sao vậy? Kẻ nào?”
Bóng ma kia đi về phía trước một bước, mặt cực kỳ mệt mỏi, duỗi tay đỡ khung cửa, làn váy lụa đỏ nhạt đong đưa mà mặt người đó cũng dần lộ ra dưới ánh đèn.
“Ta biết sắc mặt bản thân bây giờ nhất định là khó coi.” Lâu Tự Ngọc thở phì phò buông Cánh Gà xuống, đẩy tóc đen rũ trên trán ra, ai oán nhìn chằm chằm tiểu cô nương kia nói, “Nhưng cũng không tới mức dọa khóc trẻ con chứ.”
Tần Tiểu Đao tức giận mà lườm nàng một cái, khóe mắt iếc qua đứa nhỏ trước người nàng thì nao nao hỏi: “Ngươi lại đi chỗ nào cứu cái……”
Nói còn chưa dứt lời ông ta đã cảm thấy không thích hợp, đôi mắt nhíu lại đi nửa bước về phía trước. Cánh Gà đứng ở cửa cũng tò mò ngước mắt đánh giá ông ta, gương mặt nho nhỏ lộ hai phần sáng rực. Hắn bắt đầu hếch mũi ngửi ngửi Tần Tiểu Đao sau đó lẩm bẩm: “Cái mùi này sao quen thế nhỉ?”
Lâu Tự Ngọc đẩy hắn ra đi vào, tiện tay khép cửa tiệm cầm đồ Quảng Tiến lại. Nàng vừa đi vào bên trong vừa nói: “Có thể không quen thuộc sao? Lúc mẫu thân ngươi hoài thai ngươi đều ăn trái cây do ông ta lên núi tìm. Lần đầu ta gặp ông ta, chỉ muốn cướp của ngươi nửa miếng trái cây ăn mà thiếu chút nữa bị ông ta đâm cho thủng lỗ chỗ.”
Nàng nói cực kỳ nhẹ nhàng, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737217/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.