Chợt bị người bế lên nên Cánh Gà kinh hoảng giãy giụa một phen, nhưng một khi quay đầu đối mặt với khuôn mặt anh tuấn của Bùi Hiến Phú thì Cánh Gà lập tức ngẩn người, sau đó nhu thuận hỏi: “Đại ca ca quen ta sao?”
Gân xanh trên trán Lâu Tự Ngọc hung hăng mà nhảy nhảy, vỗ tay một cái đã xách hắn về cắn răng trách mắng: “Sao ngươi gặp người hay gặp quỷ đều gọi ca ca thế?”
Cánh Gà nghiêm trang đáp: “Hắn lớn lên đẹp, lớn lên đẹp đều gọi ca ca.”
Bẻ cái mặt nhỏ tròn quay của hắn về phía Bùi Hiến Phú, Lâu Tự Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói bên tai hắn: “Cánh Gà ngươi phải nhớ kỹ, người trước mặt là một quả trứng cực kỳ thối, muốn đào bụng ngươi ra để lấy di vật phụ thân ngươi để lại cho ngươi. Hắn là người xấu, thấy hắn là phải đánh, đánh không lại phải chạy ngay hiểu chưa?”
Cánh Gà vẻ mặt mờ mịt, còn Bùi Hiến Phú ở đối diện lại che miệng cười nói: “Tiểu nương tử lại lấy ta ra trêu ghẹo rồi.”
“So với trêu ghẹo thì nô gia càng muốn đánh chết đại phu ngài đó.” Lâu Tự Ngọc hư tình giả ý mà cười cười, khóe mắt thấy phía sau có một đám thủ vệ dâng lên thì nhịn không được rủa thầm một tiếng. Thật đúng là chỗ nào thấy Bùi Hiến Phú thì chỗ đó không có chuyện tốt. Nhìn bộ dáng hùng hổ của La An Hà cầm đầu thì quay đầu chạy là không kịp rồi. Nàng chỉ có thể vứt Cánh Gà ra phía sau, duỗi tay che chở.
“Động tĩnh lớn quá nhỉ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737215/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.