“Chà, sao đại nhân lại đỏ mặt thế?” Ngón tay nàng vẽ lên mặt hắn, cứ thế vuốt vê, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và cảm thán, “Hóa ra chỗ nào nô gia chạm vào thì sẽ đỏ sao?”
Tống Lập Ngôn tức giận muốn đẩy nàng ra, ai ngờ người này giống như không xương, theo cánh tay hắn quấn tới, chóp mũi cọ lên cổ hắn sau đó thở hai hơi nóng hổi: “Nơi này không người ngoài, đại nhân bực cái gì?”
Còn có thể bực cái gì? Bực nàng tuỳ tiện, bực nàng không hiểu quy củ, cũng bực bản thân…… sao vẫn chưa rút kiếm ra.
Trong điển tịch của Thượng Thanh Tư có ghi lại chuyện một thư sinh ngốc, có một thân căn cốt tốt, là đại tài về tu đạo nhưng trên đường tu tập lại bị một hồ ly tinh lừa bịp. Hắn bỏ đi thì không nói lại còn bị sắc dụ cuối cùng hồn phi phách tán. Chuyện xưa này bị sư phụ lấy ra là răn dạy hắn nhưng Tống Lập Ngôn cảm thấy mình nhất định sẽ không ngốc đến mức như thư sinh kia. Không nghĩ tới hôm nay tới phiên mình thì hắn quả thật chẳng khác thư sinh kia là mấy.
“Ngươi cách ta xa một chút.”
Khuôn mặt tươi cười của Lâu Tự Ngọc nghe hắn nói mấy lời lạnh nhạt này thì lập tức sụp đổ, lông mày rũ xuống, khóe miệng méo sang một bên, trong đôi mắt trong sáng lập tức nước mắt doanh tròng, chóp mũi cũng hơi đỏ lên.
“Ngài không thích ta sao?” Nàng ai oán hỏi, “Chò dù ta ngoan ngoãn như người phàm ngài cũng không thích ta sao?”
Không thích, hắn không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737195/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.