Tống Lập Ngôn vô tình lại máu lạnh lúc này đang ngửa mặt lên trời mà trợn mắt, âm thầm thề lần sau hắn sẽ không bao giờ vội vàng giúp nàng nữa, miễn cho nàng được hắn chiều đến hư, giống con sói mắt trắng vô ơn còn dám vẫy đuôi với kẻ khác.
“Oán khí quá nặng, dễ sinh yêu quái.” Hoắc Đỉnh Thế đứng ở nơi xa nhìn nhói đen bốc lên từ đám xác rắn, duỗi tay bắt lấy một sợi nhéo trong tay thì nó tan mất, “Không nên ở lâu.”
Tống Lập Ngôn chắp tay đáp: “Hạ quan đã để người chuẩn bị xe bò, ít ngày nữa sẽ mang đi chôn ở Kỳ Đấu Sơn.”
Bên hồ Bích Ba này thường có người phàm đi lại, không tiện chôn lấp mấy thứ này, chỉ có giấu tới Kỳ Đấu Sơn thì mới là lựa chọn tốt nhất. Hoắc Đỉnh Thế gật đầu sau đó thương nghị vụ án này với hắn rồi dẹp đường về nha môn.
“Đại nhân, cứ giải quyết thế thôi sao?” La An Hà rất là bất mãn, “Nữ chưởng quầy kia dù sao cũng liên quan, sao có thể cứ thả đi chứ?”
Hoắc Đỉnh Thế lắc đầu: “Nữ chưởng quầy này một không giết người, hai không xui khiến rắn, cũng không phạm luật gì, ta bắt nàng vì tội gì chứ? An Hà, ngươi xử án quá mức cảm tính, đây cũng là lý do vì sao bản quan vẫn luôn không yên tâm để ngươi đơn độc hành sự. Lần này ngươi tự chủ trương rời khỏi địa bản của mình bản quan không muốn truy cứu, nhưng chớ làm bậy quấy nhiễu an bình nơi này nữa.”
La An Hà xanh cả mặt, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737192/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.