Trong nháy mắt nàng quả thực cảm thấy “Bộ đầu” là hai chữ tốt nhất trên đời này. Nàng cảm động mà nhìn roi rơi xuống, sau đó phối hợp “Ngao” một tiếng. Lâu Tự Ngọc hé ra một khuôn mặt thống khổ, quay mặt gào lên với La An Hà lúc này đang uống trà kêu: “Đại nhân, oan uổng quá.”
La An Hà hừ lạnh một tiếng, thả bát trà trong tay bước đến đoạt roi trong tay ngục tốt rồi đánh lên vai nàng. Roi quất vào da thịt cách xiêm y vang lên một tiếng thanh thúy, Lâu Tự Ngọc tránh né không kịp nên khóe miệng bên mặt trái bị quất một vệt đỏi bừng, nàng nhịn không được “Tê” một tiếng.
“Chút xiếc biểu diễn này mà dám qua mặt bản quan sao?” Hắn cầm roi chỉ vào mặt nàng, “Lấy được một tấm da người không dễ đúng không? Sớm khai nội đan ở đâu thì ta sẽ để ngươi được chết toàn thây.”
Lâu Tự Ngọc méo miệng, khụt khịt mà hít hít mũi sau đó “Oa” một tiếng khóc nức nở: “Nô gia thật sự oan uổng mà, không rõ đại nhân nói nội đan là cái gì. Tiểu nữ tử chỉ là bé gái bơ vơ không nơi nương tựa, tại sao phải chịu khổ thế này a ô ô ô……”
Tiếng nức nở ngân dài, lướt qua ngọn đèn dầu treo trên tường, xuyên qua mấy hành lang gấp khúc, thê thảm mà dừng trên mặt một đôi ủng. Đôi giày kia hơi ngừng lại nhưng sau đó lại bước càng nhanh hơn vào phòng dụng hình.
Vì thế khi La An Hà chuẩn bị quất roi thứ hai thì một tia sáng đột nhiên lao đến chắn khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737188/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.