Lâu Tự Ngọc thường xuyên nghĩ rốt cuộc điều gì giúp nàng chống đỡ đi qua hơn một ngàn năm này? Lâm Lê Hoa từng nói đó là chấp niệm của nàng nhưng nàng cảm thấy không quá đủ. Mỗi một đời người kia trở lại đều quá ngắn ngủi, mỗi lần đều không có kết quả tốt gì. Nếu chỉ dựa vào chấp nhiệm thì nhiều lần sinh tử như thế sợ là đã tra tấn nàng đến hỏng mất.
Trước mắt nàng đi châm đèn tang ngoài cửa hiệu cầm đồ, ngẩng đầu nhìn ánh nến nhảy lên Lâu Tự Ngọc đột nhiên mới phản ứng lại. Nàng cảm nhận được ấm áp ở nhân gian này không phải chỉ vì có người nàng tưởng nhớ mà còn vì bên cạnh luôn có người cùng nàng vượt qua. Củi gạo mắm muối, cãi nhau cười vui, trong những ngày nàng cô đơn nhất thì những người bên cạnh này đã giúp nàng chống đỡ.
Những thứ đó chẳng liên quan gì đến tình yêu nam nữa nhưng cũng vẫn có thể chiếu sáng con đường phía trước.
Đèn tang lay động, giấy đèn bị gió thổi sàn sạt dán lên gọng tre cực kỳ giống tiếng ho khan của Mộc Hi. Lâu Tự Ngọc mờ mịt mà nhìn chung quanh, thở dài một hơi thật nhẹ.
“Mới có mấy ngày không thấy sao tiểu nương tử lại thành như vậy?” Có người cười đi đến trước cửa mang theo một mùi hoa quế.
Lâu Tự Ngọc ngước mắt, không chút che giấu chán ghét của bản thân: “Sao ngươi vẫn chưa chết thế?”
Bùi Hiến Phú rất là tổn thương, một tay che ngực, một tay đưa hoa quế cho nàng nói: “Uổng công ta tốt bụng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737186/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.