Lâu Tự Ngọc trốn phía sau mành xe ngựa, mặt ủ mày ê mà nhìn tình cảnh này lại không dám xuống xe. Tống Lập Ngôn mắt lạnh nhìn nàng rồi chế nhạo nói: “Không phải ngươi có phương pháp lưỡng toàn sao?”
“Ngài nhìn thì thấy bọn họ đã tới mức này, nô gia làm sao còn lưỡng toàn được nữa?” Lâu Tự Ngọc rất là tủi thân nói “Cửa lớn khắc hoa kia năm nay mới sơn lại, nếu bị đập vỡ nô gia lại phải chi một mớ tiền. Ngài xem cái kẻ kia còn nhân cơ hội lấy trộm chậu hoa ở ngoài cửa. Đại nhân, đây chính là cướp trắng trợn kìa, ngài không quản sao?”
“Quản?” Tống Lập Ngôn lắc đầu, “Tào phu nhân đã kêu oan đến nha môn của Tri Châu, nói bản quan trầm mê nhan sắc nên bao che cho chưởng quầy của khách điếm giết người. Nếu lại quản thì sợ là ta sẽ phải chịu thêm tội lấy quyền tư mưu lợi riêng rồi.”
Lâu Tự Ngọc rất là không hiểu hỏi: “Nói đại nhân trầm mê sắc đẹp nô gia còn hiểu, nhưng chưởng quầy sao lại giết người được? Việc của Tào phủ rõ ràng do Xà Yêu làm, có liên quan gì tới nô gia chứ?”
Tống Lập Ngôn cũng rất là không thể hiểu nói: “Đầu tiên nơi này không có sắc đẹp nào có thể khiến bản quan trầm mê. Tiếp theo, thủ phạm chính là Xà Yêu nhưng người thả Xà Yêu là ai?”
Lâu Tự Ngọc nghẹn lời đành ha ha nhìn về phía khác nói: “Chuyện này thật sự có chút phức tạp.”
Phàm là nàng giữ lại một còn Xà Yêu thì mối họa hôm nay cũng không đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737176/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.