Tống Lập Ngôn sửng sốt, quay đầu nhìn về phía sau thì thấy Lâu Tự Ngọc thướt tha đi từ chỗ tối ra, lắc lắc cái quạt nhỏ của nàng, vẻ mặt thổn thức.
“Ngươi……” Hắn không thể tin được hỏi, “Ngươi vào bằng cách nào?”
Vây thần khóa cũng không phải thứ gì có thể tùy tiện cởi bỏ, chẳng lẽ yêu lực của nàng đã lớn đến mức có thể tùy ý ra vào kết giới chắc?
“Ngài nghĩ cái gì thế?” Lâu Tự Ngọc oán trách, “Nô gia mới vừa rồi lìa hồn ra để đuổi theo ngài ai ngờ bị nhốt chung một chỗ này với ngài đó. Ngài nhìn bên kia mà xem.”
Theo hướng nàng chỉ, Tống Lập Ngôn thấy ở phòng giam đối diện là thân thể héo rũ của Lâu Tự Ngọc.
Nhẹ nhàng chậm chạp thở ra, Tống Lập Ngôn hất áo bào ngồi xuống giường đá bên cạnh nhìn nàng hỏi: “Ngươi nói lời kia là có ý tứ gì?”
Lâu Tự Ngọc ngồi xuống cùng hắn nói: “Vây thần khóa này là thứ gì đại nhân rõ ràng hơn nô gia. Nếu phải đối phó với người bình thường thì có cần dùng đến nó không? Toàn bộ Thượng Thanh Tư có thể khiến bọn họ phải dùng đến thứ này ngoài sư phụ của ngài thì chắc cũng chỉ có ngài đúng không?”
Đầu ngón tay Tống Lập Ngôn khẽ nhúc nhich, mắt rũ xuống.
“Còn nữa. Cái vị Kiến Sơn sư huynh kia của ngài luôn bênh vực Bùi Hiến Phú, nhưng ấn theo tuổi tác thì hắn căn bản không thể quen Bùi Hiến Phú được. Sao hắn lại chắc chắn kẻ kia vô tội? Tha Thiết ở trong tay ngài thì chẳng sao cả, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737168/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.