Giọng điệu nhẹ nhàng, giống như hai người đang dạo bước trên đường rồi hắn nhàm chán thuận miệng hỏi nàng một câu. Lâu Tự Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, dùng sức nuốt hai ngụm nước miếng, vất vả lắm mới nuốt hết nghẹn ngào trong cổ họng xuống. Nàng đang định mở miệng thì khóe mắt lại nhìn thấy tay hắn.
Tống Lập Ngôn đang nắm chặt lá sen, khác hẳn vẻ bình tĩnh trên mặt hắn, lá sen kia bị chà đạp thành một nùi, cứng đờ mà rũ ra trên ngón tay hắn.
Đuôi lông mày vừa động, Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt sau đó hiểu ra điều gì. Nàng lập tức nuốt lời về, bày ra một khuôn mặt lãnh khốc vô tình mà nhìn hắn.
Ánh mắt Tống Lập Ngôn nhìn về phía khác, nhưng sắc mặt nàng một biến đổi thì tay hắn càng nắm chặt hơn. Lòng bàn tay hắn không ngừng vân vê lá sen đáng thương kia, hầu kết cũng giật giật lên xuống. Do dự một lúc lâu, hắn lại mở miệng: “Nếu không muốn ăn cái này thì bên ngoài còn cái khác. Bánh táo nhìn cũng nóng hổi, bánh bao cũng có vẻ mới mẻ.”
Không được đáp lại nên hắn hơi bực: “Chờ tới y quán ngươi kêu đói thì không có đồ ăn nữa đâu. Lúc sau còn phải về đại lao, càng đừng hy vọng ai để ý tới ngươi.”
Rõ ràng là mình sai trước mà còn phát hỏa với người khác là sao? Tống Lập Ngôn nói xong thì biết là không đúng nhưng hắn đúng là không có cách nào khác. Bậc thang hắn đã cho nàng, làm gì có ai không biết điều thế chứ?
Hắn lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737162/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.