“Ngươi lo lắng nhiều rồi.” Tống Lập Ngôn phủ nhận một cách quyết đoán, “Bản quan đang lo lắng yêu quái quấy phá chứ không phải bị nàng quấy nhiễu. Nàng chỉ là một chưởng quầy khách điếm, thuận miệng nói vớ vẩn, sao bản quan có thể để trong lòng? Cùng lắm thì coi như lời bá tánh góp ý mà thôi.”
Tề Mân gật đầu giống như bừng tỉnh nhưng vẻ mặt lại không tin mà trầm mặc. Đa phần những kẻ thông minh khi vướng vào tình yêu thì đều ngốc. Mà cái loại ‘ngốc’ này khẳng định sẽ bị người bên cạnh phát hiện trước. Từ những động tác nhỏ hoặc biểu tình trốn tránh đều có thể khiến người ta nhìn ra. Nhưng nếu đương sự không chịu nhận thì hắn cũng không cần thiết phải nhiều lời, đứng khoanh tay xem náo nhiệt cũng khá tốt.
Nhưng mà…… Tề Mân có chút lo lắng: “Nếu đúng như lời nàng nói, yêu quái còn muốn tiếp tục mưu hại bá tánh trong huyện thì phải làm sao?”
Tống Lập Ngôn không trả lời hắn mà chỉ trầm mặt đi ra ngoài. Còn có thể như thế nào, có yêu quái đến hắn liền giết, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu. Cũng không thể để mấy con yêu quái uy hiếp chứ? Nếu hắn nhượng bộ lúc này thì sau này đám yêu quái sẽ mượn cớ lấy ra kiềm chế hắn, hắn làm sao còn có thể tiến về phía trước.
Thời tiết vốn đang đẹp nhưng đến chạng vạng lại trầm xuống, cuồng phong từng trận, thổi hồng cờ trước khách điếm Chưởng Đăng khiến nó ngã trái ngã phải.
Lý Tiểu Nhị khó hiểu mà nhìn bầu trời sau đó thu cờ vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737158/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.