Hắn vẫn đừng nên tin nàng như thế có được không? Lâu Tự Ngọc khóc không ra nước mắt. Chuyện này nếu hắn không nói thì nàng còn có thể tự mình nghĩ cách nhưng hắn nói thẳng thế này thì chẳng phải an nguy của tứ hợp trận đều liên quan tới nàng sao? Vạn nhất xảy ra chuyện thì nàng chính là đối tượng bị hoài nghi nhiều nhất.
Hắn không nên như thế chứ?
“Bản quan hôm nay muốn thăng đường nên không cùng chưởng quầy đi dạo được.” Tống Lập Ngôn lui ra phía sau hai bước nói, “Trên đường cẩn thận.”
“Đại…… Đại nhân đi thong thả.” Lâu Tự Ngọc uốn gối cúi đầu, liếc bánh xe nhanh chóng di chuyển trong lòng thì sầu khổ không thôi.
Nội đan của Thường Thạc nàng không đoạt cũng không được, nhưng nếu đoạt thì phải lấy cớ gì để giải vây cho bản thân đây? Hiềm nghi lúc trước nàng khó lắm mới rửa sạch được, nay lại bị liên lụy thì cho dù Tống Lập Ngôn ngốc đến đâu cũng sẽ không tin tưởng nàng?
Mới vừa rồi thời tiết còn đẹp đẽ, gió thổi nhẹ mà hiện tại bầu trời đột nhiên âm trầm. Lâu Tự Ngọc nhìn cũng không nhìn, chỉ vùi đầu quay về.
Khách điếm Chưởng Đăng vẫn chưa mở khai trương lại, nhưng hôm nay có không ít người vây quanh nó. Lâu Tự Ngọc chẳng còn hơi sức nào mà đi qua thì nghe thấy các cô nương trẻ tuổi hi ha cười bàn luận.
“Sao lại thế này?” Nàng nói thầm.
Tiểu Xuân luống cuống tay chân mà đứng ở cửa. Vừa nhìn thấy nnagf thì nàng ta đã vội đi tới đón: “Chưởng quầy, vị Bùi đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737140/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.