Giờ Tý một khắc. 
Toàn bộ huyện Phù Ngọc đều đang say ngủ trong đêm tối. Lúc này trên đường cái lại vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc. Tống Tuân nửa đỡ Diệp Kiến Sơn ngồi trên lưng ngựa, nhìn máu của hắn chảy dọc ngón tay xuống dưới. Trong lòng hắn tuy sốt ruột nhưng cũng không dám đi nhanh hơn. Tống Lập Ngôn nhéo dây cương đi ngay bên cạnh, nghe thấy Diệp Kiến Sơn yếu ớt nói chuyện. 
“Biết Kỳ Đấu Sơn không yên phận nên ta đã cố ý đi đường nhỏ, ai biết lại gặp phải xà yêu kia chứ? Mà càng kỳ quái hơn là nàng ta hình như biết rất nhiều việc, há mồm ra đã muốn ta giao tứ hợp trận. Ta vừa nói không thì nàng ta đã động tay.” 
Diệp Kiếm Sơn cố sức đào đào đai lưng của mình rồi móc ra được một viên ngọc châu, đưa cho Tống Lập Ngôn: “Đây là thứ rơi xuống từ trên người Xà Yêu, ta thấy không giống yêu vật nên tùy tiện thu lấy.” 
Viên châu màu ngọc xanh biếc, phẩm chất không quá tốt, có lẽ là rơi xuống từ trâm cài của cô nương gia. Tống Lập Ngôn đón lấy nhìn kỹ thì thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ đã gặp ở đâu. 
“Sư huynh có biết một người tên là Bùi Hiến Phú không?” Cất hạt châu kia đi xong, hắn lại hỏi, “Là một đại phu ở huyện Phù Ngọc.” 
“Bùi tiền bối sao?” Diệp Kiến Sơn giống như có quen biết. Hắn ho khan hai tiếng rồi gật đầu nói, “Sư phụ thường nhắc tới ông ấy, Đó là một quái nhân, vốn có thể về kinh nhận quan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737138/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.