“Bẩm đại nhân.” Đứa bé giữ cửa vừa lắc búi tóc trên đầu vừa cười nói, “Tiên sinh nhà chúng ta đang đợi bên trong, mời hai vị vào.” 
Lâu Tự Ngọc cảm kích mà nhìn về phía Tống Lập Ngôn: “Đại nhân đã kịp an bài trước, nô gia đúng là thụ sủng nhược kinh.” 
Tống Lập Ngôn nhíu mày: “Bản quan không an bài.” Thậm chí hắn còn chưa kịp thông báo trước. 
Thế chuyện này là thế nào? Lâu Tự Ngọc khó hiểu, nhưng vẫn đi theo hắn vào cửa. Viện này cũng không lớn, nhưng mỗi góc đều được sắp xếp hoa trúc sơn thủy đan xen, ngẫu nhiên liếc qua còn có mấy chỗ để những tảng đá điêu khắc chạm trổ tinh tế, hiển nhiên là tốn không ít bạc. 
“Người của Thượng Thanh Tư đều có tiền thế này sao?” Nàng nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, “Đại nhân ra tay hào phóng, mà đại phu chỗ này thoạt nhìn cũng rất có của nả.” 
Tống Lập Ngôn nghiêng mắt liếc nàng một cái, không đáp. Triều đình mỗi tháng đều sẽ phát cho Thượng Thanh Tư một khoản tiền với danh nghĩa “Hộ quốc” (bảo vệ quốc gia) vì thế bọn họ đều áo cơm vô ưu. Nhưng việc này cũng không thể nói cho nàng biết. Theo tính tình của nàng thì một khi đã biết nhất định phải ồn ào đòi gia nhập Thượng Thanh Tư. 
Đằng trước chính là nội đường, trước khi bước vào, Lâu Tự Ngọc nghĩ rằng chỗ này lịch sự tao nhã như thế thì đại phu bên trong hơn phân nửa là một lão nhân tính tình trầm tĩnh, râu tóc bạc phơ, lúc bắt mạch còn nheo mắt lại. 
Nhưng vừa vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737133/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.