Thường Thạc.
Vừa nghe thấy cái tên này thì Mỹ Nhân Xà đột ngột im bặt. Nàng ta không cam lòng mà nhìn thoáng qua hướng Tống Lập Ngôn rời đi, trong mắt là màu đỏ tươi đầy uy hiếp: “Nếu ngươi muốn dùng cái này để giữ chân ta thì cứ chờ nhặt xác cho người cả huyện Phù Ngọc đi!”
“Tỷ tỷ nói quá lời.” Lâu Tự Ngọc uốn gối hành lễ, “Thường Thạc đại ca lấy bản thân mình đổi lấy sự tồn tại cho cả chuột tộc, là anh hùng chân chính. Ta làm gì cũng không dám đem huynh ấy ra làm trò đùa. Lúc huynh ấy chết, ta vừa lúc có mặt ở đó, vừa khéo nhận được một tia âm hồn huynh ấy để lại. Đáng tiếc là sau trận chiến đó tỷ tỷ đã đi vào Kỳ Đấu Sơn không ra nữa, vì thế ta cũng không có cơ hội truyền đạt.”
80 năm trước Thượng Thanh Tư từng lấy danh nghĩa triều đình mà tập kết 300 người có tu vi cực cao đến huyện Phù Ngọc tiêu diệt chuột yêu. Vua chuột là Thường Thạc huyết chiến ba ngày với người của Thượng Thanh Tư, sau cùng vì kiệt sức mà tiêu tan ba hồn bảy phách, bảo vệ chuột tộc trốn chạy. Tuy là chuột nhưng Thường Thạc là người rộng rãi ngay thẳng, đến lúc sắp chết cũng chỉ thở phào một hơi, lấy hồn âm lưu lại di ngôn gửi ở chỗ nàng:
“Tâm nguyện của cô đã xong, nhưng lòng lại thẹn với Tha Thiết. Nếu một ngày kia ngươi gặp nàng thì thay cô tạ lỗi với nàng —— ngàn trượng kỳ đấu, vạn dặm nguyệt minh (núi non ngàn trượng, vạn dặm ánh trăng),
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737129/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.