“Chưởng quầy?” Tiểu Xuân thò đầu đến tò mò nhìn nàng, “Chuyện gì mà ngài vui vẻ thế?”
Lâu Tự Ngọc hoàn hồn, duỗi tay chọc nhẹ lên trán nàng nói: “Tiểu nha đầu em hỏi nhiều thế làm gì?”
“Em chỉ thấy ngạc nhiên.” Tiểu Xuân nhỏ giọng nói thầm, “Hình như từ sau khi Tống đại nhân tới thì mỗi ngày ngài đều cười.”
Lâu Tự Ngọc hơi cứng người, lưng thẳng tắp, nghiêm trang nói: “Huyện lệnh đại nhân ở khách điếm của chúng ta là một vinh dự, ta đương nhiên vui vẻ. Thời gian cũng không còn sớm nữa, em còn lắc lư ở đây làm gì? Mau về phòng ngủ đi.”
Tiểu Xuân xoa xoa mắt nói: “Ngài chưa nghỉ ngơi sao?”
“Ta cũng lên lầu đây.” Thu dọn đồ trên bàn, Lâu Tự Ngọc dẫm chân lên cầu thang.
Tiểu Xuân gật đầu, ngáp dài đi về phía phòng mình ở hậu viện. Lý Tiểu Nhị đã trở về phòng, đầu bếp Tiền cũng đã ngủ, toàn bộ khách điếm chỉ còn phòng chữ Thiên số 1 là còn thức, những người khác đều không có động tĩnh gì.
Đôi giày thêu đang đạp lên cầu thang gỗ dừng lại, Lâu Tự Ngọc giương mắt nhìn hai cánh cửa khóa chặt trên lầu hai, khóe miệng cười như không cười, sau đó nàng lặng yên không một tiếng động mà xoay người đi ra khỏi cửa lớn của khách điếm Chưởng Đăng.
Cửa vẫn đóng như cũ, không có một tiếng vang nào, chỉ có chiếc đèn lồng giấy ở mái hiên là lay động một chút.
Trăng trốn sau đám mây, toàn bộ vùng ngoại ô đều tối đến nỗi duỗi tay ra cũng không thấy gì. Trong miếu thổ địa vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737127/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.