Giờ Mùi một khắc, không biết tên quan gia nào uống say ngủ đến ngáy khò khè. Tiếng vang đó cực lớn, truyền đến cả sảnh đường, giống như tiếng kéo gỗ kéo dài thật lâu, thật lâu. 
Tống Lập Ngôn về phòng mình để băng bó miệng vết thương. Băng bó xong hắn nghiêng đầu dặn dò Tống Tuân: “Ngươi về huyện nha lấy cho ta chút quần áo để thay đổi.” 
Tống Tuân sửng sốt: “Đại nhân, xác của Lưu sư gia đến ngày mai là có kết quả kiểm tra, ngài còn muốn ở lại khách điếm sao?” 
“Ừ.” 
Lời đáp vừa ngắn gọn vừa rõ ràng, thậm chí không một lời giải thích khiến Tống Tuân ngây người một lúc mới gãi gãi đầu, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại. 
Dưới lầu, nữ chưởng quầy đang chốt sổ sách. Ngón tay như ngó hành của nàng linh hoạt di chuyển trên bàn tính, thấy người xuống lầu nàng liền dừng động tác lại, cong mắt cười hỏi: “Quan gia, muốn tính tiền sao?” 
Tống Tuân thở dài, đi đến trước quầy, bỏ lại ba điếu tiền nói: “Ta vẫn chưa muốn trả phòng, ngài cứ ghi nợ trước, đại nhân còn muốn ở thêm mấy ngày.” 
Ngón tay nàng cứng lại, Lâu Tự Ngọc cắn răng lắp bắp nói: “Còn…… Còn muốn ở nữa sao?” 
“Đại nhân quyết định rồi, ta cũng không thể thay đổi. Làm phiền chưởng quầy chăm sóc nhiều hơn.” Tống Tuân chắp tay với nàng, sau đó vác vẻ mặt u buồn sầu khổ mà đi ra ngoài. 
Lâu Tự Ngọc nhìn bóng dáng hắn biến mất ở ngoài cửa thì nhịn không được duỗi tay xoa xoa thái dương. Nàng nghĩ thầm cái vị trên lầu kia còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737124/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.