Càng vẽ thì càng bẩn vì thế Tống Lập Ngôn cũng lười nói nhiều hơn. Người ta đã nói như thế thì hắn cũng quyết đoán hỏi tiếp: “Chưởng quầy nhà các ngươi có thích ra ngoài không? Ví dụ thích đi du ngoạn chỗ nào?” 
“Ngày thường chưởng quầy sẽ không rời khỏi khách điếm, trừ vài lần ngẫu nhiên đi nha môn nộp thuế thì phần lớn thời gian nàng đều canh giữ ở khách điếm.” 
“Khi nào nàng sẽ đi nha môn nộp thuế?” 
“Mùng một mỗi tháng.” Tiểu Xuân nghĩ nghĩ xong lại nói, “Nhưng cũng có ngoại lệ, ngày 20 tháng trước chưởng quầy có đi một chuyến đến nha môn.” 
20 tháng 6 ư? Sắc mặt Tống Lập Ngôn khẽ biến: “Đi lâu không?” 
“Cái này thì tiểu nhân không để ý, chỉ là lúc vẩy nước quét nhà tiểu nhân vừa lúc thấy chưởng quầy đi ra ngoài……” 
“Tiểu Xuân.” Giọng Lâu Tự Ngọc truyền đến từ sảnh đường, “Tiểu nha đầu này chạy đi đâu rồi? Mau tới hỗ trợ dọn đồ đi!” 
“Ai, tới ngay.” Tiểu Xuân hoảng sợ, cuống quít hành lễ với hắn sau đó vội chạy về phía trước. 
Tống Lập Ngôn đứng tại chỗ suy nghĩ một lát sau đó nâng bước đuổi theo. 
Lúc trước trải qua một hồi loạn lạc, đồ vật trong khách điếm bị tổn hại không ít, vì thế để chuẩn bị cho tiệc tẩy trần ngày mai, Lâu Tự Ngọc đã mang theo Lý Tiểu Nhị đi mua thêm không ít đồ về. Lúc này nàng đang một tay chống nạnh, một tay vung vẩy cái quạt, thở dốc mà chỉ huy: “Nhẹ tay một chút cho lão nương! Cái bàn gỗ này quý muốn chết, nhẹ tay một chút!” 
“Cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737121/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.