Dịch: Khởi Linh
***
Sau một lúc im lặng thiệt lâu, Ngô Hinh Nghiên rốt cuộc cảm thấy bản thân không nín nổi nữa, cô nuốt nước miếng, giọng nói nghe nhẹ nhàng vô cùng.
“À, đội trưởng Chu…..”
“Hay là anh cứ bỏ miếng sôcôla kia xuống đi đã…..”
Cô chưa kịp dứt lời, Tư Nam đã chui ra khỏi thảm lông, mặc thêm áo khoác, đột ngột đẩy cửa đi ra.
Ngô Hinh Nghiên lại khôi phục trạng thái đờ đẫn cả người, mãi sau vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Làm gì đó?” Giọng điệu của Tư Nam vô cùng bình thản, “Nhanh lên, thời gian của tôi vội lắm.”
Tư Nam chỉ mặc mỗi cái áo phông đen của cảnh sát ở bên trong, khoanh hai tay lại, áo khoác chống bạo động khoác trên vai. Nét mặt của hắn giống y chang lần đầu Chu Nhung gặp hắn, ngồi trong xe bọc thép không đếm xỉa tới bình nước được đưa đến trước mặt, chẳng nói câu nào đã lấy sang tay khẩu súng của Nhan Hào── Lúc ấy và bây giờ đặc biệt giống nhau, đến cả thái độ cũng y đúc.
Chu Nhung thầm thở dài trong lòng, nhét sôcôla vào trong túi áo Tư Nam, xoay người trở về.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm…….
Trong nháy mắt đếm tới số không, đằng sau quả nhiên truyền đến giọng nói của Tư Nam:
“Anh không sao chứ?”
Chu Nhung dừng bước đứng im tại chỗ, không có quay đầu, khe khẽ thở dài một hơi.
“…………” Tư Nam rốt cuộc tiến đến phía trước, hàng lông mày dài rậm nhíu lại, nghi hoặc quan sát Chu Nhung: “Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-bat-tu/1974938/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.