Dịch: Khởi Linh
***
“Chú kiên trì thêm chút nữa được không?” Xuân Thảo hỏi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn.
Trải qua vài tiếng đồng hồ đỡ đẻ căng thẳng, cơ thể bác sĩ Trịnh đều đã mệt rã rời, lúc này đang ôm một đứa trẻ sơ sinh gào khóc oe oe trong ngực, sau lưng cõng sản phụ hơi thở mỏng manh, mặc dù trọng lượng nặng trịch thế nhưng lại như được tiếp thêm dũng cảm vô cùng vô tận cho ông, nói chắc nịch: “Có thể!”
Tư Nam khe khẽ nói: “Chú ý canh gác, lên lầu thôi.”
Xuân Thảo đi đầu, bác sĩ Trịnh đi giữa, Tư Nam đi cuối, thừa dịp phút giây ngắn ngủi zombie leo từ lầu một đến lầu ba, ba người dốc sức nhanh chóng di chuyển lên tầng cao hơn.
Nhưng mà mặc cho đã dốc toàn lực đối phó, tốc độ của tiểu đội muốn sống này vẫn không ra gì, tiếng bước chân ở tầng dưới càng ngày càng gần, cuối cùng ở chỗ rẽ tại cuối hành lang vang lên tiếng gào, đàn zombie đã đuổi tới nơi!
Tư Nam: “Nổ súng!”
Xuân Thảo quay phắt đầu lại, ngắm bắn, hai người cùng đồng thời bóp cò.
Bác sĩ Trịnh dù sao cũng chỉ là người dân sống trong hòa bình, thoáng chốc bị tiếng nổ súng như mưa bom bão đạn dọa sợ tới mức hét to, giữa lúc hoảng hốt này ông chỉ cảm thấy có người ra sức kéo lấy mình, thế nhưng trong hoàn cảnh đạn bay tứ tung của đêm tối, ông thậm chí không thể phân biệt được đó là người hay là zombie, chỉ có thể theo bản năng ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-bat-tu/1974927/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.