*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Khởi Linh
***
Môi Chu Nhung giật giật, hình như muốn nói gì đó, song lại nhịn xuống. Trần Nhã Tịnh tức thì thấy mẫn cảm, hỏi: “Có phải anh muốn nói ‘Bọn này toàn một đám mất trí điên rồ’ không?”
Chu Nhung thờ ơ: “Xin lỗi tôi chỉ là thằng lính quèn quê mùa, không có văn hóa, không đủ trình độ đánh giá hành vi của mấy người.” Y chỉ vào hàng thứ nhất trên tờ đầu tiên của danh sách tử vong hỏi: “Người này là ai?”
“…….Chồng tôi đấy.”
Trần Nhã Tịnh ngập ngừng, gần như lẳng lặng thở dài một hơi: “Khi nhà tôi học đại học, Ninh Du là thầy dạy môn chuyên ngành cho lớp ảnh, do đó đôi bên mới có quen biết.”
Nhìn từ tuổi tác có thể thấy chồng của Trần Nhã Tịnh cũng xấp sỉ bốn mươi, cũng có thể nói lúc Ninh Di dạy môn chuyên ngành, ông ta chắc chưa tới năm mươi tuổi── Chu Nhung không nói gì, hỏi ngược: “Ban nãy cô nói thành quả nghiên cứu vắc xin là như thế nào?”
Trần Nhã Tịnh vặc lại: “Ngoài kia đang có mười mấy nghìn con zombie bao vây, anh chắc giờ là lúc nói chuyện vắc xin chứ?”
Chu Nhung nói: “Nếu mấy người nghiên cứu chế tạo thành công vắc xin chữa trị được thật, ít nhất lúc này đây, tôi sẽ đặt tầm quan trọng của vắc xin lên trên mọi nhiệm vụ.”
Trần Nhã Tịnh quan sát Chu Nhung một lát, có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-bat-tu/1974846/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.