Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Khởi Linh

***

Nhan Hào nép cả người trong tán cây, lắng nghe giọng nói không cố ý vặn nhỏ của Chu Nhung trong tai nghe: “Bắn tỉa được không đấy?”

“Không được.” Nhan Hào nói nhỏ, “Đậu má, vị trí anh ta đứng quá khéo ấy.”

Nhìn từ trong kính ngắm, không phải vấn đề góc độ mà chắn mất đầu của Law Mayer, thì cũng là cửa xe mở toang che mất phần lớn cơ thể, gần như không để lộ bất cứ khoảng trống nào──Hiển nhiên đây là bản năng tự nhiên được hình thành sau bao năm huấn luyện chuyên nghiệp.

Chỉ nhìn từ điểm này cũng đủ thấy Law Mayer quả thực rất giỏi, ngay cả Nhan Hào cũng khó mà cẩn thận được nhường này.

Trong rừng cây tươi tốt phía sau sườn núi, một bóng người nhỏ hơn đậu xanh khẽ nhúc nhích.

Nhan Hào: “Nhung ca anh đừng có lắc lư hoài trong đường ngắm mãi thế, này không phải đang dụ em bắn bỏ anh sao?”

Chu Nhung: “Thôi đi, kĩ thuật của chú căn bản không được, còn đòi bắn bỏ anh? Anh bắn chết chú thì có.”

Nhan Hào: “Ha ha chưa thử sao biết kĩ thuật của em không được, không thì đợi đánh xong vụ này hai ta thử tí nhể?”

Chu Nhung: “Thử thì thử, chú cứ cẩn thận đừng tự để lộ mình, kẻo bị anh vợ hờ tóm được thì chú cứ dè chừng cúc hoa mình đi……”

Trong kênh lặng ngắt như tờ, chỉ nghe tiếng hít thở ngắn ngắn dài dài, lát sau Xuân Thảo rốt cuộc khụ mạnh một tiếng: “Ài, này, em xin lỗi….giữa phó đội trưởng với đội trưởng của em thật sự không có một chân đâu á, xin kết thúc.”

Dưới sườn núi, Thang Hạo dùng súng hung ác chọc chọc vào ót Tư Nam, quát: “Tôi đã dẫn người tới rồi! Hàng đâu?”

Law Mayer mở hộp chống động đất: “Hàng ở trong này.”

Trên cái giá đỡ trong hộp có ba ống nghiệm cắm cố định xếp hành với nhau, hắt ra thứ ánh sáng xanh lam xa xăm dưới ánh mặt trời. Law Mayer lấy cái ống chính giữa ra, ung dung tung hứng lên xuống, cười hỏi: “Noah! Nửa năm trước, khi cậu xách cái hộp này lên máy bay, không ngờ sẽ có ngày cả người lẫn hộp đều sẽ lại rơi vào trong tay tôi đâu nhỉ?”

“…………..” Tư Nam bị bóp cổ đến sắc mặt tái xanh, căn bản không nói được gì.

“Buông lỏng một chút để cậu ta nói chuyện,” Law Mayer nói với Thang Hạo. “Nếu sợ cậu ta chạy trốn, có thể dùng một phát đạn bắn gãy chân cậu ta cũng được.”

Tuy rằng Thang Hạo biết Law Mayer tương đối biến thái ở phương diện này, thế nhưng thật không ngờ anh ta có thể nhẹ nhàng thản nhiên nói mấy câu đại loại như bắn gãy chân người như thế, Thang Hạo nhất thời sững sờ tại chỗ.

“Sao thế?” Law Mayer bật cười: “Tôi đã nói rồi tôi chỉ cần một Noah Chong còn sống, dù có đứt tay gãy chân dập mặt tàn phế cũng không sao cả, anh không tin à?”

Ánh mắt anh ta liếc nhìn Tư Nam, mỉm cười nói: “Cậu có tin không?”

Khuỷu tay Thang Hạo khẽ buông ra, Tư Nam thoáng chốc phát ra tiếng ho khụ khụ kinh thiên động địa, mãi mới dừng lại, khàn khàn nói: “………..Cái thằng điên…….”

Law Mayer hài lòng: “Xem ra cậu vẫn khá hiểu tôi đấy chứ.”

Anh ta thuận tay ném ống nghiệm lên cao, trong chớp mắt khi sắc mặt Thang Hạo nhanh chóng biến đổi thì anh ta vững vàng đón được, hỏi ngược: “──Muốn nó à?”

“Nếu không có được kháng thể, tôi sẽ giết Tư Nam, rồi châm thuốc nổ, tất cả cùng chơi đến chết đi.” Thang Hạo lạnh giá nói.

Law Mayer đang định lên tiếng, lại bị Tư Nam cao giọng cắt ngang: “Có lấy được cũng vô ích, làm sao anh biết kháng thể trong tay anh ta là hàng thật giá thật chứ?!”

Thang Hạo sững ra.

“Tôi nói cho anh biết, cả tôi cũng không nhớ rõ vị trí cái hộp kháng thể rơi xuống, vì sao anh ta có thể tìm được nhanh đến vậy? Anh ta chỉ đang cầm một thứ giả tạo để lừa anh thôi, một khi anh giao tôi ra, bên anh ta sẽ lập tức cho anh chết tức tưởi!”

Từng chữ từng câu của Tư Nam đều rành rọt sắc bén, Thang Hạo nghe vào trong tai, động tác tức thì chần chừ.

Bốp, bốp, bốp.

Chỉ thấy Law Mayer chậm rãi giơ hai tay vỗ bốp mấy cái: “Hỏi hay lắm. Vì sao tôi tìm được kháng thể mà các người cứ khổ cực tìm kiếm mãi cũng không thấy thế nhỉ? Nguyên nhân ở đây này.”

Vài đường nhìn trong bóng tối cùng tập trung vào động tác của anh ta, dưới ánh mắt của bao người, Law Mayer dùng ống nghiệm đẩy đẩy vào quai xách của cái hộp: “Mỗi cái quai của hộp kháng thể trong phòng thí nghiệm của căn cứ White Eagle đều được gắn một con chip gắn thiết bị phát tín hiệu, phạm vị bức xạ trong khoảng một trăm năm mươi mét. Đừng đánh giá thấp con chip này, mặc dù một trăm năm mươi mét không phải khoảng cách xa vời, thế nhưng ngay khoảnh khắc cậu móc nối với đặc công đánh cắp hộp kháng thể ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi sẽ lập tức biết ngay mẫu kháng thể đã bị lấy mất, chẳng thế mà suýt nữa tóm được cậu ở sân bay Florida.”

“Sao nào?"” Law Mayer mỉm cười hỏi, “Trung tá Thang, bây giờ còn tin mấy câu chém bậy chém bạ của Noah Chong không?”

Thang Hạo với Tư Nam vẫn đứng im, trong tim cùng toát ra một suy nghĩ: Té ra là vậy.

“Tôi tin nó là đồ thật.” Thang Hạo đắn đo một lát, cuối cùng mới quyết tâm: “Nhưng cậu ta cũng nói đúng một điều! Một khi tôi giao người qua, bên anh chắc chắn sẽ thủ tiêu tôi ngay lập tức!”

Nụ cười của Law Mayer phai nhạt đi chút ít.

Thang Hạo cười lạnh nói: “Còn sống cầm được kháng thể, tôi còn phải còn mạng trở về xin thưởng công! Thế này đi, tôi sẽ lấy kháng thể và xe, đợi khi rời khỏi cự li bắn tỉa tôi sẽ đẩy Tư Nam xuống xe, nếu không đừng hòng bàn cái gì nữa!”

Nụ cười khiến kẻ khác không rét mà run của Law Mayer biến mất hoàn toàn, anh ta cao cao tại thượng trông xuống Thang Hạo, khuôn mặt mắt xanh ngọc tóc vàng điển hình của người Aryan dường như đã bị đóng băng, chẳng để lộ chút biểu cảm gì.

Không khí căng thẳng hết sức, phảng phất như chạm vào là nổ.

“Nếu không không bàn cái gì nữa?” Lát sau chỉ nghe Law Mayer lặp lại.

Thang Hạo biết vào những lúc này càng không thể tỏ ra yếu kém, đoạn nói cứng như sắt thép: “Đầu tiên phải đưa kháng thể và xe việt dã cho tôi! Nếu không đừng mơ thả người!”

Law Mayer gật nhẹ đầu, đột nhiên giơ tay ra ném:

“Cho anh đấy.”

Ống nghiệm màu xanh lam nhạt vẽ thành một đường cong trên trời cao.

Khắc đó không khí trở nên tĩnh lặng, đa số ánh mắt trong bóng tối đều nháy mắt đách tin nổi chuyện mình vừa nhìn thấy.

Ngay sau đó, tất cả mọi người cùng bùng nổ!

Khuỷu tay của Thang Hạo buông lỏng, Tư Nam thoáng chốc nhún người như chiếc tên rời cung, khác biệt hoàn toàn với cái dáng nhếch nhác không chịu nổi kia, nhào thẳng tới nơi ống nghiệm rơi xuống.

Law Mayer chửi nhỏ một tiếng, trở tay cầm lấy hộp chống rung vứt vào trong xe việt dã, dùng tốc độ người bình thường khó tưởng tượng được lao xuống đường dốc, như một con thú hung ác khổng lồ bổ nhào đến Tư Nam.

Đồng thời, cách đó hơn hai trăm mét. Nhan Hào hung tàn bóp mạnh cò súng. Viên đạn xé gió xuyên qua không khí, sượt sát qua gót chân Law Mayer khiến bụi đất tung bay!

Bấy giờ, thời gian dường như trở nên cực kì chậm chạp, ống kháng thể bay qua độ cao nhất trên không trung, vèo cái đột ngột rơi xuống──Bốp!

Ống nghiệm bị một bàn tay đầy rẫy vết thương mà mảnh khảnh thon dài nắm chặt, là Tư Nam!

Phía xa, Chu Nhung nhảy xuống sau cái cây mình ẩn núp: “Tất cả đơn vị, bắt đầu hành động!”

Tốc độ Tư Nam xông đến không suy giảm, lưng ngã mạnh xuống bãi cỏ, dán vào mặt đất lăn mất vài mét, khắc đó Law Mayer đã đạp qua vô số đường đạn bắn tỉa nhào đến phía trước.

Nhan Hào: “Mịa nó.”

Law Mayer không chút chần chừ, đoạn đạp ngay một cú vào ngực Tư Nam khiến hắn loạng choạng lùi về sau.

Tư Nam bèn lăn mình bật dậy, bất thình lình sặc ra một ngụm máu, cái tay bảo vệ ống kháng thể thủy tinh liên tục né tránh. Sau kính ngắm từ xa, Nhan Hào cắn chặt răng dõi theo tình hình chiến đấu──Law Mayer bước tới hùng hổ ở phía trước, còn Tư Nam bị ép chỉ có thể di chuyển né đi, thân hình hai người rất khó tách ra, căn bản không thể ngắm bắn!

Keng──

Tư Nam bị đè thật mạnh dưới đất, Law Mayer giật lấy ống nghiệm, hắn uốn gối xông phi đạp một cú, anh ta nghiêng ngả lùi mấy bước.

“Tôi biết ngay sẽ thế này mà……” Con ngươi màu xanh xám của Law Mayer co rút, phản chiếu gương mặt không ngừng thở hổn hển của Tư Nam, anh ta lau vết máu rỉ trên khóe miệng, khẽ cười lạnh: “Trước là cấu kết sau là dùng bản thân làm mồi nhử ấy hả? Tôi chưa bao giờ phát hiện cậu có tinh thần hy sinh như thế đấy, Noah, thật quá ngoài sức tưởng tượng của tôi.”

Tư Nam ngừng thở hổn hển, chậm rãi đứng thẳng người dậy: “Anh còn chưa hiểu nhiều về tôi đâu, Law Mayer.”

Hai người đối diện nhìn nhau, cái tay nắm ống kháng thể của Tư Nam nổi đầy gân xanh, dường như đang không ngừng suy nghĩ tuyến đường ném đi; nhưng mà Law Mayer không thèm liếc kháng thể lấy một lần, đường nhìn sắc bén vẫn luôn dõi theo Tư Nam.

Ánh mắt anh ta sáng ngời một cách không bình thường, y như một con mãnh thú nhìn chăm chú con mồi sau cơn đói khát cùng cực, rồi lại giống một ác ma gào thét từ dưới vực sâu, bởi vì đè nén quá lâu mà đã hoàn toàn thay đổi: “Nếu chỉ có một thứ có thể bị giữ lại, kháng thể hoặc chính cậu, cậu sẽ lựa chọn thế nào?”

Tư Nam lạnh như băng trả lời: “Tôi chọn giữ lại cái mạng của anh.”

Tư Nam lách người xông đến, cùng lúc đó Law Mayer bổ nhào tới, hai bên nhanh như tia chớp áp sát vào nhau. Trong nháy mắt khi Tư Nam cầm kháng thể nghiêng người né tránh, Law Mayer dùng một tay rút cái khăn quàng cổ ra, tiếng gió bén nhọn lao vù tới, tức thì trở tay bóp chặt cổ họng Tư Nam!

“Mơ đi!” Law Mayer quát.

Tư Nam nhoáng cái dùng tay quăng ống nghiệm đi, trước khi cổ họng bị thít chặt hắn bật ra một tiếng: “Tù trưởng!”

***

Thang Hạo bùng nổ gào lên đấm cho Jane bật máu mũi, hai người đánh túi bụi ngã sấp xuống, đè vào một vùng bụi cây thấp. Jane không ngờ tên trung tá bộ đội đặc chủng này khó đối phó hơn cả tưởng tượng của mình, cô ta chửi to húc đầu hắn, không dám chạm vào kíp mìn cùng quả bom buộc lung ta lung tung trên eo Thang Hạo, bị hắn phi cùi chỏ thụi vào hai gò má, tức thời lỗ tai vang lên tiếng ong ong, máu tươi phun từ trong màng nhĩ ra.

Thang Hạo lăn người bật dậy, định giơ tay chộp lấy khẩu súng lục thì bị người phụ nữ Alpha đá bay. Ngay lúc này, ống nghiệm bay vọt tới!

“Đừng hòng!” Jane gầm lên bằng tiếng anh, giơ tay tóm lấy chân Thang Hạo khiến hắn ngã nhào. Ai ngờ giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thang Hạo vẫn quyết liều mình, hung hăng giơ chân đá vào chính giữa bộ ngực của người phụ nữ Alpha, cô ta lập tức văng ra ói máu tại chỗ, Thang Hạo nhanh chóng phi người, bắt chuẩn được ống nghiệm!

Một giây sau, ầm──

Thang Hạo ngoảnh phắt đầu lại, đồng tử co rút.

Trên đỉnh sườn núi, chiếc việt dã đang chuyển động trong rừng mưa bom bão đạn, toàn bộ cửa kính đã vỡ tung, dày đặc vết đạn, điên cuồng lao xuống đường dốc, nửa đường đụng bay mấy cậu lính đặc chủng đang giơ súng bắn phá, cuốn cành cây khô vọt thẳng tới chỗ hắn!

Gã Abal to con ngồi trên ghế lái, một tay cầm vô lăng, tay kia giơ họng súng tối om chỉ vào mặt hắn.

Jane buột miệng nói: “Đừng!”

Tuy nhiên thực sự đã quá trễ.

Thang Hạo xoay người bỏ chạy, phía sau lưng, viên đạn xé gió lao tới, xuyên chuẩn qua bắp chân của hắn!

Rầm một tiếng, Thang Hạo loạng choạng quỳ gối, trong đầu tức thì trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng động cơ cấp tốc đến gần ở sau người.

Cuối cùng, bản năng vào sinh ra tử được bộ đội đào tạo của bấy nhiêu năm đã cứu sống hắn. Thang Hạo lăn mình, chỉ cảm thấy bánh xe nóng bỏng sượt qua gò má, lớp cao su dính đất cát của bánh xe văng khắp người hắn.

Kít──Bánh xe ma xát với mặt đất phát ra tiếng chói tai, Abal giậm phanh xe, tức tốc cho xe quay đầu.

“Cậu muốn làm cái gì?” Jane gần như chạy trối chết trốn ra xa vài mét, tức giận gào to với gã từ xa: “Cái tên ngu si kia, cậu nổ súng làm cái gì?!”

Abal im lặng không nói, căn bản không thèm trả lời cô ta, lại lần nữa giậm chân ga xông đến Thang Hạo!

“──Trung tá Thang!”

Thang Hạo quỳ rạp trên đất, toàn thân đẫm máu, ngẩng đầu nhìn mấy cậu lính đặc chủng cầm súng tự động bắn liên tục vào cái xe việt đã đang điên cuồng xông tới, người ở gần nhất là cậu chàng Đinh Thực của 118.

Dường như Thang Hạo đã không nghĩ được cái gì nữa, song tâm trí hắn lại vô cùng tỉnh táo. Hắn không phân biệt nổi đó là kết quả của việc sau khi suy nghĩ, hay là phản ứng tự phát bùng nổ trong tiềm thức khi bản thân gặp tình huống nguy hiểm; hắn chỉ nghe thấy giọng nói của mình cùng tiếng động cơ đè nghiến càng ngày càng gần, và cả tiếng súng tóe lửa điên cuồng bắn ra; như thể chưa bao giờ vang dội đến vậy, rồi lại rõ nét như thế này: “Đứng im!”

“Nhận lấy!”

Dư quang khóe mắt đã nhìn thấy bóng xe, Thang Hạo cố dùng hết sức mình, tung ống kháng thể ra xa.

Tất cả hình ảnh đều xảy ra cùng một lúc.

Đinh Thực đột nhiên dừng bước, quăng khẩu súng đi, nhún người ra sức phi tới, nháy mắt trước khi ống kháng thể rơi xuống đất, cậu giơ hai tay ra đón, tạm thời cầm được ống kháng thể; Thang Hạo yên lòng nhắm mắt, vô số hình ảnh của một đời người bỗng dưng lướt qua trước mắt, đồng thời tiếng xé gió chết người phát ra ở sau lưng đã đến; xa kia, Tư Nam kiên cường kéo cái khăn len đang cuốn chặt cổ họng mình ra, quỳ gối ưỡn người ngửa đầu lên, phảng phất như con rắn không xương đang giãy khỏi dây trói. Một giây sau, Law Mayer mở to mắt nhìn hắn xông về phía trước.

Ầm──

Bất ngờ ngoài dự kiến của Thang Hạo là, cú tông cũng không dữ dội như hắn tưởng tượng, cũng chẳng có tiếng nổ đùng đoàng cuốn chết hắn vào gầm xe. Sau một phần nghìn giây, hắn nhận ra bản thân đang được người khác ôm lấy rồi đẩy ra ngoài, kế đó──

Phịch!

Chiếc việt dã lao ầm ầm tới, xông đến tông tới đẩy bật Tư Nam ra khỏi Thang Hạo!

Ước chừng Tư Nam bị hất tung khoảng hơn chục mét, đầu đập mạnh xuống đất, xoang mũi, khóe miệng, lỗ tai đều có dịch nóng trào ra, tức thì không nghe rõ được tiếng gì nữa.

“Tư Nam………”

“Tư Tiểu Nam!…………………….”

Âm thanh bị dòng nước sâu ngăn cách mông lung không rõ, đó thực sự là máu tươi.

Tuy rằng ngay phút cuối cùng Thang Hạo đã bị đẩy ra, song vẫn bị tông trúng, lăn lộn mấy vòng mới tạm thời dừng lại, hắn lê cái chân đang không ngừng chảy máy bật nửa người trên quan sát, thất thanh gào to: “Tư Nam!”

Chiếc việt dã đậu ở ngay sát gần đó, lần này không có ai khởi động xe, Abal trực tiếp giơ họng súng, nhắm chuẩn vào đầu Thang Hạo, ngón trỏ bóp mạnh cò súng──

Viu.

Viên đạn xuyên qua cửa kính thủy tinh đã vỡ vụn của xe việt dã, cả người Abal cứng đờ, mi tâm có thêm một lỗ máu.

Hình ảnh cuối cùng trước khi chết là phía xa ngoài kia, một bóng người rốt cuộc mang theo cơn gió xông đến từ phía sau núi, nửa khuôn mặt trời sinh vô tình lộ ra đằng sau kính ngắm, lại tựa như cơn phẫn nộ của tử thần, gào thét quanh quẩn dưới địa ngục sôi trào ra.

Đó là Chu Nhung.

***

Súng trượt khỏi tay Abal, lạch cạch rớt ở trong xe. Chu Nhung không thèm kiểm tra, quay người vọt đến chỗ Tư Nam, ai ngờ vừa mới nhấc chân, một viên đạn bay sượt qua người, hơi chệch một chút sẽ đâm xuyên từ sau lưng đến trước ngực y.

“Law Mayer!” Đinh Thực gào to: “Nhung ca cẩn thận!”

Chu Nhung bèn lăn người, trốn đằng sau núi đá, chỉ thấy Law Mayer nổ súng xông đến xe việt dã. Anh ta hành động thực sự quá nhanh, mục tiêu di chuyển bằng tốc độ cao giữa cuộc chiến rối ren là điều khó khăn nhất đối với tay súng bắn tỉa, đường đạn của Nhan Hạo gần như đuổi sát theo anh ta, nhưng nếu không do góc bắn không ổn thì cũng chỉ kém một mi li, mấy viên đạn liên tục sượt qua chân anh ta ghim sâu xuống đất, tạo thành một đường bụi dài.

Chu Nhung không kịp nhắm bắn, bắn mấy phát bằng cảm giác của mình song cũng không ăn thua. Chỉ thấy Law Mayer vọt vào trong xe, trực tiếp đẩy thi thể của Abal ra ngoài cửa xe, ngay sau đó khởi động xe việt dã.

“Đậu má!” Trên xe có kháng thể, Chu Nhung không dám bắn nổ thùng xăng, chửi to: “Cái xe rách nát này thuộc hãng gì đấy, ông đây cũng phải mua một cái mới được!”

Law Mayer hung mãnh nắm vô lăng đạp chân phanh, Đinh Thực ở khoảng cách gần nhất ba bước chạy thành hai, chưa kịp đến gần trước đã bị đuôi xe tông mạnh một cái văng ra, té lăn vài vòng vào trong bụi cỏ.

Law Mayer: “Jane!”

Hình ảnh trước mắt Tư Nam biến thành màu đen, đầu tóc trống rỗng, muốn cố gắng đỡ người dậy, nhưng vừa mới đứng lên đã chịu thua.

“Phù……phù…………”

Hắn không nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nhọc của mình, như thể chỉ cần khẽ động đậy nội tạng trong cơ thể sẽ bị xé rách đau đớn, miệng đầy mùi máu tanh nồng. Tuy nhiên ý thức của chiến binh lại có thể khiến hắn cảm thấy đằng sau có người, một mối nguy hiểm đang gần kề, bắt hắn phải lập tức né tránh.

Ngay sau đó, có người đạp thật mạnh vào eo hắn, người phụ nữ Alpha quay lưng với xe việt dã đang tiến đến, cúi người tóm sau gáy Tư Nam: “──Đã kết thúc.”

Đúng lúc này một bóng đen cắt ngang xông phi tới, Jane thậm chí chưa kịp phản ứng, đã bị đá ầm một cái hất bay ra!

Jane lăn người ra rất xa mới dừng lại, vừa ngẩng đầu liền giận dữ: “Là mày!”

Sau cú xông phi Xuân Thảo vững vàng rơi xuống mặt đất, nhếch lông mày hung ác, cười toe toét khoe ra hàm răng trắng bóc.

“Đồ con sen lông vàng!”

Thù cũ hận mới chồng chất vọt thẳng lên đầu, Jane bò dậy nhắm thẳng vào Xuân Thảo. Nhưng mà bất ngờ thay Xuân Thảo không thèm né người, cũng chẳng có tí ti sợ sệt, thậm chí còn trông ung dung thản nhiên làm mặt quỷ với Jane, nói: “Đến đây đê, bà cô đến đây đê──”

Jane không nói nhảm với cô, giơ cú đấm cuốn theo tiếng gió tung vào khuôn mặt đáng ghét kia!

──Đúng khoảnh khắc này.

Viên đạn đến từ hơn trăm mét của tay súng bắn tỉa phía xa viu một tiếng bắn tới, xuyên qua xương sọ cô ta!

Động tác của Jane đờ ra, hai bên thái dương xuất hiện một lỗ đạn chảy máu tươi ròng ròng, kế đó khuỵu người ngã xuống đất.

Xuân Thảo: “Nhan Hào à cuối cùng anh cũng đã dùng đạn đập xong một tên!”

Chu Nhung: “Con gái cẩn thận! Tránh ra!”

Xuân Thảo nhào mạnh sang hướng bên, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chiếc việt dã hung tàn sượt qua người cô chạy đi.

Chu Nhung thừa biết mục tiêu của Law Mayer là gì, y xông ra từ sau núi đá lao tới cứu viện Tư Nam, tuy nhiên chỉ thấy Tư Nam không biết đã lấy sức lực từ đâu, vừa ho khụ ra máu vừa bò dậy khỏi mặt đất.

“Tư Tiểu……….” Chu Nhung đột nhiên loáng thoáng liếc thấy cái gì đó, giọng nói tức thì im bặt.

Trong rừng cây tiếp nối của sườn núi với phía xa, có rất nhiều bóng người mờ ảo hiện ra, đang lắc lư bám vào cây cối, tụ dần đến mảnh đất này.

──Âm thanh của cuộc chiến quá lớn, đã dẫn dụ đàn zombie trong khe núi đến đây!

“Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, trong trăm mét phía Nam có đàn zombie đang tụ tập tới, chuẩn bị dùng hỏa lực phá vòng vây!” Chu Nhung vừa chạy đến chỗ Tư Nam vừa điều chỉnh kênh liên lạc, đồng thời đổi súng tiểu liên chuyển sang chế độ Burst: “Gọi tiểu đội chi viện! Đã hoàn thành xong bước đầu của nhiệm vụ, nhanh chóng đến tiếp ứng! Nhanh nhất!”

Trong tai nghe vang đến tiếng rè rè của tín hiệu: “Đội bay chi viện đã nhận được tín hiệu, đã phái máy bay trực thăng, dự tính…….”

“──Tư Nam!” Chu Nhung bất thình lình gào to: “Đừng! Để cho anh ta đi!”

Chỉ thấy Tư Nam dường như từ trạng thái thở hổn hển ngắn ngủi trở về tình trạng bình thường, nháy mắt khi chiếc việt dã xé gió nhanh như chớp lao tới, hắn nhún người tóm lấy cánh cửa, cả người bị kéo bay cao, sau đó thuần thục leo lên nóc xe.

Tất cả mọi người đều không ngờ hắn sẽ hành động như vậy, Xuân Thảo và Đinh Thực đều sững sờ, Nhan Hào nhìn vào kính ngắm phía xa cũng đờ ra.

Chu Nhung là người phản ứng đầu tiên, trong một phần nghìn giây, y co giò đuổi theo đuôi xe việt dã, Xuân Thảo nhìn theo hướng xe việt dã lao tới càng ngày càng gần đàn zombie, cả tâm trí đều vang lên tiếng ầm cực to: “Nhung ca! Về mau!!!”

“Các đơn vị!” Thang Hạo kéo theo cái chân không ngừng chảy máu, nằm bò cầm khẩu súng lục, thét khàn cả giọng: “Tập trung hỏa lực! Yểm trợ cho đội trưởng Chu! Nhanh!”

***

Chiếc việt dã điên cuồng nghiến qua đường núi, Tư Nam cắn chặt răng bám chặt nóc xe. Ngồi ở trong xe, Law Mayer liếc nhìn bóng người Chu Nhung trong gương chiếu hậu, đáy mắt hiển ra tia ác độc, anh ta đột ngột giậm mạnh chân ga, bầy đàn zombie phía trước đều bị đụng bay!

Đám xác sống đứt tay lìa chân, máu thối văng đầy trời, thế nhưng càng có nhiều zombie loạng choạng bò dậy hơn, ào đến nơi Chu Nhung không được che giấu đằng sau chiếc xe.

“…………..” Tư Nam lẳng lặng thì thầm một câu giữa tiếng gió, nhìn khẩu hình thì chắc là câu “Đờ cờ mờ mẹ mày” với “Đờ cờ mờ tổ tông mày”. Ngay sau đó hắn gian nan điều chỉnh trọng tâm trong cơn lắc lư, chỉ dùng một tay bám vào nơi tiếp nối giữa nóc xe và cửa kính phía trước, chọi lại lực quán tính cực mạnh khi chiếc xe lao như gió mang đến, rìa cửa kính vỡ sắc nhọn lập tức đâm sâu vào da thịt bốn ngón tay của hắn.

Law Mayer ngước mắc liếc nhìn, bất thình lình đổi tay lái, lực ly tâm mém nữa đã hất bay Tư Nam.

Một cú tông ầm nặng vang lên, cái tay để không của Tư Nam bám chắc vào một góc trên nóc xe!

Law Mayer có phản ứng tiếp cũng đã không kịp── hơn nửa cơ thể Tư Nam đong đưa ở bên mé ngoài chiếc xe, hắn khuỵu gối giữa không trung, lấy thế sét đánh không kịp ôm tai chui tọt vào trong từ bên cửa sổ!

Đầu xe nghiêng ngả dữ dội vang lên tiếng nổ ầm ầm, Law Mayer trúng ngay cú đá hiểm ác của hắn từ phía bên cạnh, vô lăng lập tức mất tay lái!

Xe việt dã đang chạy băng băng trên con đường mòn gập ghềnh, liên tục đè nát cây cối và hòn đá, liếc nhìn vào trong gương, cây cối và zombie liên tục bị tông phải, văng ra phía xa. Trong xe, Law Mayer cầm súng lục, viên đạn vừa mới lên nòng đã bị Tư Nam tóm chặt cưỡng ép giơ lên, giữa lúc vật lộn khẩu súng cướp cò, pằng pằng pằng loạt đạn bắn thẳng vào trần xe!

Vỏ đạn bay tứ tung trong không gian nhỏ hẹp, tất cả số đạn phút chốc đã bắn hết. Law Mayer ném súng đi giành lấy vô lăng, nhưng Tư Nam bất cần không thèm sống ngăn cản anh ta, đầu xe lao nhanh hướng thẳng đến một thung lũng rộng lớn!

Law Mayer gào: “Cậu không cần sống nữa sao?!”

Tư Nam bật cười, khóe miệng không ngừng rỉ máu: “Tôi đã nói hôm nay phải bắt anh để mạng lại chỗ này!”

Sự lãnh khốc và quyết tuyệt trong câu nói kia khiến trái tim Law Mayer kinh ngạc, khi anh ta điên tiết giậm mạnh phanh xe thì đã quá muộn. Đầu xe xông thẳng đến ranh giới thung lũng, vỏ cao su của bánh xe lơ lửng điên cuồng lăn bánh, ngay sau đó thân xe nặng trịch mất đi lực cân bằng, đầu xe đâm sầu vào trong thung lũng!

Ầm──Rầm──

Đất đá cát bụi đều rơi xuống, chiếc việt dã như một quả bowling nặng nề, đụng phải tảng đá rồi nảy lên, sau khi lăn được vô số vòng đầu xe đâm thật mạnh vào một cái cây cổ thụ, sắt thép của thân xe nháy mắt bao quanh thân cây, cuối cùng dừng di chuyển.

Chiếc việt dã méo mó đã biến thành chiếc bánh quai chèo bằng sắt thép, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dạng. Không rõ bao lâu sau, cửa sau sớm đã méo xẹo đột nhiên bật mở, khắp đầu với mặt Tư Nam toàn là máu, gian nan nhích từng chút một.

Cạch!

Tư Nam thở hổn hển quay đầu, chỉ thấy một cái tay rướm máu tươi thò ra từ cửa sổ hông, tóm chặt cửa xe sắp sửa rụng hung hăng mở toang, sau đó Law Mayer chui ra từ cái khe đó.

“Noah,” Anh ta bám vào thân cây đứng dậy, cho dù toàn thân đẫm máu nhếch nhách vô cùng, thì lúc này khi lên tiếng lại vẫn mỉm cười: “Cậu muốn giết tôi?”

Tư Nam nhắm hai mắt, rồi sau đó mở ra. Cơn đau đớn và choáng đầu khiến hắn dù mở mắt cũng phải cố gắng gượng, chỉ cần hít thở thôi sẽ có dòng dịch nóng tanh nồng vọt lên cổ họng, phảng phất như nội tạng đều đã bị nghiền thành thịt nát.

Tuy nhiên hắn vẫn đứng dậy, ý niệm vô hình nào đó đã hóa thành sức mạnh, khiến xương sống hắn gắt gao chống đỡ.

“Anh bắt buộc phải chết………..” Hắn thở hổn hển nói, lúc lên tiếng máu tươi thấm ướt kẽ răng.

“Dã tâm của anh, mơ ước hão huyền của anh, cùng bản kế hoạch tận thế của căn cứ White Eagle………”

Tư Nam đạp lên cỏ dại loạng choạng tiến bước, tung một cú đấm vào Law Mayer, bị người sau tóm chặt lấy. Hai người tức khắc lao vào nhau đánh đấm, hung hãn đè đổ thân cây, cành cây khô cứng sắc nhọn đâm vào thương tích khắp người, máu của hai người cùng chảy ra nhiễm đỏ một mảnh cỏ cây, nhưng trong cuộc đấu sinh tử này, cả hai hiển nhiên vẫn không thấy chút đau đớn nào.

“……..Đều bắt buộc phải chôn vùi tại nơi này, cùng cả virus Pandora, và trận chiến giết chết vài tỷ người……….”

Hai mắt Tư Nam đỏ bừng y như con thú bị nhốt, hắn quăng Law Mayer đi, ngồi ngang trên người anh ta, dùng toàn bộ sức mạnh bóp chặt cổ họng anh ta, mỗi chữ nói ra đều có máu tươi chảy xuống từ xoang mũi và khóe miệng: “Biến mất mãi mãi tại…….trái đất………”

Một tiếng phập nhẹ của vũ khí đâm vào bụng vang lên, đôi con ngươi Tư Nam co rút, rồi sau đó giãn to.

Tay hắn từ từ buông lỏng, chỉ thấy vùng bụng hiển nhiên có một con dao nhỏ đâm vào, cán dao dính máu tươi đang ở trong tay Law Mayer.

“Được đấy,” Law Mayer ho khụ khụ dữ dội nói, khi chiếc xe lật nhào nội tạng của anh ta đã bị thương rất nghiêm trọng, Law Mayer phải dồn hết sức mới ném được Tư Nam ngã nhào, nhìn hắn ở khoảnh cách gần sát, khuôn mặt tái nhợt gần kề cái chết, cười nói: “Vậy chúng ta cùng đi đi.”

Tư Nam không thốt được gì, run rẩy dùng tay rút con dao kia ra, lại bị Law Mayer tóm chặt.

“Tôi từng yêu em, Noah…….Tôi đã từng yêu em. Mặc dù những gì tôi hành động đã không còn là lý tưởng của tôi nữa, nhưng chí ít tôi có thể mang em theo.”

Anh ta kéo tay Tư Nam, nâng khóe môi đầy vết máu hôn lên, đáy mắt lóe lên một kiểu ánh sáng rõ rệt mà ớn lạnh──Đó là sự cuồng si méo mó khùng điên: “Hãy để chúng ta cùng táng thân tại chốn này đi.”

Chu Nhung gằn từng chữ một: “Mơ đi mày.”

Law Mayer còn chưa quay đầu, đã bị giáng một cú đấm nặng như ngàn cân hung ác quật ngã!

Law Mayer nhào vào trong bụi cây, bị Chu Nhung xách cổ nhấc lên, y vô cùng dứt khoát không nói nhiều lời, mặt đối mặt tấn công vào chỗ hiểm của anh ta. Đây không còn là hành động xả hận thông thường nữa mà đã biến thành hành vi giết người, từng cú đấm hay đá chân của Chu Nhung đều dừng tại các vị trí gây chết người như hốc mắt, huyệt thái dương, vùng bụng, sau cùng y tung chân đạp thật mạnh vào xương ngực, Law Mayer phun máu bay ra phía sau, đụng phải thân cây trượt xuống dưới, chỉ thấy lồng ngực rõ ràng đã bị lún sâu!

Law Mayer không rên được tiếng nào, máu tươi chảy đầy mặt mũi, thực sự nhìn thấy mà ghê.

Chu Nhung cầm khẩu tiểu liên, sải bước tới dùng họng súng dí vào đầu anh ta.

“Mày nghĩ mày có thể dẫn Noah đi? Không, Tư Nam thay thế người kia, chôn theo người kia phải là chính người đó. Cái thứ tình yêu bất bình thường tự kỷ của mày sẽ chỉ lôi con người ta vào địa ngục, mà Tư Nam đáng có được nhiều thứ tốt hơn, bắt đầu từ mười một năm trước, em ấy đã được ông trời định sẵn sẽ sở hữu những thứ tuyệt vời.”

“…………” Law Mayer dùng hết sức lực toàn thân mới hất được cằm lên, nhưng không thèm nhìn Chu Nhung, tầm mắt bị máu tươi che mờ trực tiếp lướt qua y, hướng thẳng đến Tư Nam đang ngã dưới tàng cây xa xa.

Lát sau khóe môi anh ta cong lên, đó vậy mà là một nụ cười buốt giá, chầm chậm mà khàn giọng nói: “Tôi chờ em ở dưới địa ngục…….”

Chu Nhung lạnh lùng nói: “Tự mà đi xuống dưới địa ngục đi.”

Trong khe núi vang lên một tiếng pằng.

Law Mayer nặng nề ngã xuống bụi cây.

Chu Nhung quăng súng, loạng chòa loạng choạng tiến đến, bế ngang người Tư Nam ôm vào trong ngực mình, dùng tay chặn kín miệng vết thương chảy máu toan chuẩn bị rút dao ra.

“………Đừng……..đừng rút…………” Tư Nam hốt hoảng thì thầm: “Rút ra sẽ chết……….”

Chu Nhung ngồi xuống tựa vào thân cây, liên tục vuốt ve khuôn mặt lạnh giá của hắn, in dấu từng nụ hôn nóng bỏng lên bờ môi Tư Nam.

“Chu Nhung…….”

“Suỵt, đừng nói chuyện.”

“Em sắp chết rồi………………….”

“Không đâu, sao em chết được chứ? Chỉ cần có Nhung ca ở đây em sẽ mãi mãi không thể chết.” Chu Nhung ngập ngừng, thì thào: “Em đi đâu Nhung ca sẽ đi theo đó, hai chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, sẽ không bao giờ lìa xa.”

Tư Nam nhìn y, ánh mắt rời rạc không có tiêu cự.

“Nghe anh nói nè, Tư Nam.” Chu Nhung kề sát bờ môi hắn, nói nhỏ: “Tất cả chuyện này đều không phải sự thật, em chỉ đang nằm mơ mà thôi. Vào mười một năm trước khi Nhung ca ở bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy người xấu cắn em, đã chạy vào cướp em ra. Sau đó nhét em vào trong túi quần cùng đưa về nước. Hai chúng ta cùng vào học trong trường quân đội, cùng tốt nghiệp, cùng vượt qua kỳ khảo sát lọt vào 118, sau đó quen với Nhan Hào, Xuân Thảo, Tường Tử, Đinh Thực, Anh Kiệt……….Sau nữa Nhung ca mua trứng bồ câu cầu hôn với em, em đã đồng ý rồi, hai chúng ta đã cùng tổ chức một hôn lễ viên mãn hoành tráng ở bên bờ biển.”

“Không có giật điện, không có zombie, cũng chẳng có kiếp nạn của loài người cùng thảm họa toàn cầu, em chỉ đang mơ một giấc mơ dài, bây giờ mơ tỉnh rồi thì phải dậy. Nhung ca sẽ bảo vệ bên gối chờ em tỉnh dậy, xin em đừng có ngủ nữa nhé? Em nhìn anh đi, Tư Tiểu Nam, em cố gắng mở to mắt nhìn anh đi, đừng có ngủ nữa có được không?”

Mỗi một câu chữ dường như đều như hòn đá rơi vào linh hồn, hồ nước phẳng lặng lăn tăn từng gợn sóng, khiến ý thức không thể chìm sâu xuống dưới bóng tối.

Đôi con ngươi của Tư Nam rời rạc, mí mắt nặng trĩu. Hắn chậm rãi giơ tay lên, được một nữa thì run rẩy, ngay sau đó đầu ngón tay trượt xuống hai má ẩm ướt của Chu Nhung: “Em…………”

“Em yêu anh………..”

Chu Nhung cố gắng dùng tay hắn đè trên khuôn mặt mình, hàng nước mắt nóng rực lăn xuống: “Anh biết, Tư Tiểu Nam.”

“Nhung ca cũng…..cũng chỉ có mình em.”

Cánh quạt dấy lên gió lốc từ xa mà đến, rừng cây không ngừng lay động, lá cây cành khô thi nhau rơi xuống như cơn mưa rào. Chu Nhung ôm chặt bắt Tư Nam ngẩng đầu, hai mắt hiện ra ảnh ngược khổng lồ của chiếc máy bay trực thăng trên bầu trời cao.

Tổng bộ Nam Hải, máy bay WZ-19 (*).

Ánh đèn pha cực mạnh lóe sáng, tiếng người ồn ào, bộ đội cứu viện đã đến.

Chú thích:

(*) Trực thăng WZ-19: Máy bay trực thăng tấn công, do công ty chế tạo máy bay của Cáp Nhĩ Tân hợp tác với viện nghiên cứu chế tạo máy bay 602. Máy bay trực thăng chế tạo ra thuộc kiểu trực thăng trang bị vũ trang kiêm trinh sát, có kiểu dáng lai giữa dòng máy bay W9, H410A, H425 cùng máy bay dân dụng H450 của nhà binh.  Dòng máy bay này được mệnh danh là gió lốc đen (tên tiếng anh là Black Hurricane).

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.