Dịch: Khởi Linh
***
Mây đen che khuất ánh trăng, trong nhà máy yên ắng đến lạ, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi vù vù từ phương xa đến. Nhan Hào trèo lên thang sắt hai bước, ló đầu từ bên khoang sau ra, lập tức trông thấy Tư Nam ngồi trên nóc xe: “Sao thế? Cậu xuống đi!”
Vừa dứt lời, Nhan Hào trông thấy cơ thể Tư Nam khẽ nhúc nhích, hình như quay đầu liếc nhìn cậu ta, song không rõ có nét mặt gì.
Sau đó, Tư Nam rụt một cái chân lại, tóm lấy thành cửa sổ ở bên ghế lái, thực hiện nhanh gọn lẹ một cú lộn ngược ra sau, trực tiếp chui vào khoang lái!
Trong nháy mắt Nhan Hào phải rung động vì độ cong để lộ phần eo sau của Tư Nam: “Ê Tư Nam!”
Kế đó, xe bọc thép đột nhiên khởi động, chạy vượt qua sân trước, xông thẳng ra phía sau nhà máy trong ánh mắt chớp chớp của bao người.
***
Nước nóng chảy ào ào xuống, trong phòng tắm chẳng mấy chốc bốc đầy hơi nước trắng xóa.
Vết máu trong lòng bàn tay được dòng nước rửa trôi, miệng vết thương hơi trắng nhợt, đã không còn chảy máu. Tư Nam thở phào một hơi, đang muốn vặn sang chế độ nước lạnh, cánh cửa kí túc đột nhiên bị đẩy ra: “Cậu không sao chứ, bị thương rồi à?”
Tư Nam quay phắt đầu lại, Nhan Hào đang đứng ngay trước cửa.
“Cậu bị thương?” Nhan Hào lặp lại lần nữa, lần này giọng điệu rõ ràng mang theo sự khẩn trương.
“…………….” Tư Nam vặn vòi hoa sen, nói: “Không có.”
Dù bị tấm thủy tinh của phòng tắm ngăn cách, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-bat-tu/123726/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.