Dịch: Khởi Linh
***
Tám giờ tối.
Màn đêm buông xuống, đèn đường không bật. Nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường cao tốc đã trở thành bãi đỗ xe bỏ hoang khổng lồ, tiếng zombie gào rú vọng tới từ cánh đồng hoang vu bát ngát phía xa.
Chu Nhung tiếp tục lái xe, hai mắt đỏ ngầu, im lặng không nói.
Tư Nam chui từ khoang sau đến khoang lái, mùi nicotin nồng nặc xộc thẳng vào mũi, hắn ho khù khụ: “Đổi tôi lái đi.”
Chu Nhung lắc đầu.
“Anh lái lâu lắm rồi đấy.”
Chu Nhung im lặng.
Trong cơn lắc lư của thân xe, Tư Nam trầm mặc một lát, sau đó ôn hòa khuyên nhủ: “Anh thế này là không được, Nhung ca. Mấy chục người của hai xe vẫn đang trông chờ vào anh đấy, nếu anh khuỵu xuống, những người khác phải làm sao giờ? Nhan Hào và cả Xuân Thảo phía sau đã đổi lái hai lượt rồi đấy.”
“……….Xe bọc thép không dễ lái đâu.” Chu Nhung rốt cuộc khàn giọng mở miệng: “Đường đồng không mông quạnh khó đi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thành phố T càng sớm càng tốt.”
Tư Nam đang định nói gì đó, đột nhiên tiếng bộ đàm vang lên: “Nhan Hào gọi xe trước, Nhan Hào gọi xe trước! Đội trưởng thử một tẹo đi, bộ đàm bên bọn em không nghe được gì cả, bên anh thế nào?”
Ánh mắt Chu Nhung khẽ đổi, mở bộ đàm trong xe.
Tiếng rè rè vang lên như cơn lũ ào tới, tất cả các kênh đều tụ thành một đại dương mênh mông tối om.
── Không có tín hiệu của sóng ngắn.
Ở khoang sau, ba cậu bộ đội đặc chủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-bat-tu/123722/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.