Buổi sáng lúc Lục Tự Hồi thức dậy, Văn Hoài còn đang ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, ngủ rất thành thật, trước khi đi ngủ nằm thế nào, hiện tại vẫn như thế, chỉ là đôi chân chủ động quấn lên, chen chúc ở giữa đầu gối và đùi Lục Tự Hồi.
Chủ nhật Tưởng Hạo Duy vẫn duy trì thói quen dậy sớm, nhưng lúc ra khỏi phòng không khép chặt cửa, gió trong lối đi thổi mạnh làm cửa đập vào khung. Văn Hoài giật mình, mơ màng mở to hai mắt mờ mịt chớp chớp rồi rụt đầu tìm chỗ thoải mái trong vòng tay ấm áp, chân cũng cuộn tròn theo, bất ngờ chạm đến một thứ vừa cứng vừa nóng. Trong đầu cậu vẫn còn bị cơn buồn ngủ như tơ nhện chằng chịt quấn lấy, vừa nghĩ vật lạ này là gì, vừa lấy đầu gối cọ cọ, cho đến khi bên tai truyền tới âm thanh trầm thấp như rên rỉ của Lục Tự Hồi cố ý phát ra.
Tiếng rên như con dao cắt đứt mớ tơ nhện, cơn buồn ngủ cũng lập tức tan biến mất, Văn Hoài hoảng loạn muốn thu chân lại, nhưng cổ chân lại bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy. Lục Tự Hồi ghì chặt làm cậu có chút đau, kéo đầu gối áp sát đũng quần hắn thêm vài phần, hoàn toàn dán vào vùng đất nóng bỏng của hắn, thắt lưng hơi đung đưa, làm cho quái vật trong hang ma sát lên đầu gối.
Trong đầu Văn Hoài trống rỗng, thân thể cứng đờ để mặc động tác của Lục Tự Hồi. Cách lớp quần lót mỏng manh, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng nơi đó truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ban-cung-phong-tot-bung-cua-toi/243920/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.