Nghĩ vậy Vân Tinh Nam đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, không ngờ lại đối diện với ánh mắt của chàng, chỉ liếc mắt một cái, như có thiên ngôn vạn ngữ kẹt ở cổ họng, nhảy lên lông mày.
Cũng chỉ liếc mắt một cái, chàng liền thu mắt, rũ mi xuống, không dám ngước mắt lên nữa —— chàng chỉ cảm thấy, Thê Chủ của chàng, có thể nhìn thấu linh hồn dập nát và đầm đìa máu tươi của chàng qua hai mắt.
Nhưng hôm nay Vân Tinh Nam thật sự cáu kỉnh, đầu tiên là vô cớ gây rối đổi trắng thay đen, lúc này lại muốn bá vương ngạnh thượng cung, bắt chàng ngẩng đầu, giọng điệu thì mềm nhẹ, nhưng ý tứ bên trong lại không cho phép cãi lời.
“Nhìn em.” Nàng nói.
Mà chàng sao có thể cãi lời? Dù là xuất phát từ tập tục, xuất phát từ tôn ti, hay là gì khác……
Tóm lại, chàng không thể cãi lời nàng, khiến nàng lại nổi giận. Chàng thoáng ngẩng đầu lên thì đụng phải đôi mắt nàng. Đó là đôi mắt trong suốt thông tuệ biết bao, ngay cả khi chàng lừa mình dối người, chung quy cũng phải thừa nhận.
Vì thế, chàng ngước mắt, tùy ý để đôi mắt nhu vu cổ của nàng xâm nhập vào mắt chàng, nếu nàng cảm thấy ghê tởm……
Giải Ưu nghĩ như vậy, khom eo xuống. Bị một thứ dơ bẩn và tàn tạ nhìn thẳng, đâm vỡ tâm sự như vậy, liệu nàng có thấy ghê tởm không? Chỉ sợ nàng sẽ không muốn để kẻ như chàng ở bên cạnh nữa?
Tùy nàng…… như thế nào cũng được, dù gì chàng cũng nhận được chút tốt đẹp từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-vu-quy/1670472/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.