Nàng quay đầu lại, muốn rút tay, chàng lại cố chấp nắm lấy không chịu buông, “Giải Ưu, có chuyện gì sao?”
Mắt chàng ngấn lệ, khuôn mặt thanh tú cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Ngày thường, để tiện làm việc, tóc chàng đều búi cao một cách gọn gàng, mà hiện tại, mái tóc dài mềm mại rũ xuống, che khuất nửa khuôn mặt tái nhợt.
Chàng dùng chút sức lực yếu ớt muốn nàng ngồi xuống. Vân Tinh Nam là một người nhạy bén, sau khi hiểu ra, có chút bất đắc dĩ chiều theo ý chàng.
Nàng khe khẽ thở dài, nàng cho rằng chàng trở nên bất lực vì cơn đau, đây là tâm lý của người bình thường, tuy Giải Ưu vẫn luôn kiên cường, nhưng dù sao cũng chỉ là một nam tử yếu đuối.
Đang định mở miệng trấn an chàng, thì đột nhiên cảm thấy có chút hơi lạnh mơn trớn trên mu bàn tay tưởng chừng như đã chết lặng vì bị nước sôi làm bỏng.
Nàng vừa cúi đầu, liền thấy một cảnh tượng mà cả đời này nàng sẽ không thể quên.
Người nam nhân nàng nghĩ luôn ghét nàng, lại đang cẩn thận cầm tay nàng, thổi nhẹ mặc cho nước mắt giàn giụa.
“Giải, Giải Ưu?” Ngay cả bản thân nàng cũng nghe ra, giọng nàng run rẩy thế nào, mang theo hưng phấn và vui sướng, hương vị giống hệt cây kem ông nội mua cho nàng khi nàng còn bé, nhưng có vẻ ngọt hơn.
“Không sao đâu, Giải Ưu.” Nàng nghe thấy chính mình nói như vậy.
Nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, nhưng vì Giải Ưu, nàng nguyện ý nỗ lực mỗi ngày. Nàng biết mình không phải đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-vu-quy/1670468/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.