Bạch Thanh Nghị có vẻ kinh ngạc như vừa nghe phải một chuyện gì kỳ quặc lắm, vẻ mặt ngơ ra rồi thốt lên: “Hả?”
““Hả” là sao?” Diệp Tư Duệ cau mày, “Anh không nhớ gì tối qua à?”
“Không phải… Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên một chút.”
“Ngạc nhiên?”
“Ừ.”
Diệp Tư Duệ càng khó hiểu nên hỏi lại: “Ngạc nhiên cái gì? Có gì lạ hả? Rốt cuộc là làm sao? Anh nói rõ đi!” Bạch Thanh Nghị thầm nhủ, nếu không muốn bị cô nghĩ là bị ngứa đòn, vậy thì anh đừng nói vẫn hơn. Anh đánh trống lảng: “Vậy là cô vào phòng để xin lỗi tôi đó hả? Xúc động quá ha?” Diệp Tư Duệ khoanh tay trước ngực, khuôn mặt vênh vênh tự đắc: “Anh nên biết điều chút, không phải đối với ai tôi cũng hạ mình vậy đâu.”
Chính là cái này đó! Anh đã nghĩ cô sẽ không bao giờ hạ mình để xin lỗi một ai. Dáng vẻ kiêu ngạo ấy giống như một con chim quý nuôi trong chiếc lồng son, lớn lên trong yêu thương bao bọc, chứ không phải là dáng vẻ của một nhân viên thấp kém. Nhưng… Có đôi lúc anh lại nghi ngờ. Anh không biết sự nghi ngờ của mình có phải hay không, nhưng anh cũng không dám nghĩ quá sâu. Dù là lời nói dối cũng không liên quan lắm đến anh.
Nghĩ kỹ lại, hình như cũng hơi liên quan. Nhỡ cô là lừa đảo hay tiếp cận có ý đồ mục đích xấu xa nào đó thì sao?
Nhưng đã ở lại nhà anh lâu đến vậy rồi, còn có công việc mới, mà xem anh đi, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-mang-den-ang-may-va-bau-troi/3493962/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.