Diệp Tư Duệ nhìn căn phòng mình sẽ ở, có chút không hài lòng.
"Phòng này đã bao lâu rồi chưa dọn dẹp vậy?".
Bạch Thanh Nghị gỡ những tấm vải trắng ngăn bụi ra khỏi đồ đạc, đáp: "Không nhớ lắm, lúc tôi đến đây thì em họ đã đi du học rồi".
"Vậy đây là phòng của em họ anh?".
"Đúng vậy".
Cô đoán người em họ của anh là một cô gái, bởi đồ đạc ở đây giống dành cho nữ.
Bạch Thanh Nghị nói: "Cô nương à, cô là người đang có hoàn cảnh khó khăn, vậy nên đừng đòi hỏi". Diệp Tư Duệ cãi: "Phòng ít ra cũng phải sạch sẽ chút chứ! Anh cho người thuê hay gì?". Anh nhếch miệng: "Hừ, giá thuê còn thấp hơn giá thị trường như vậy cô còn phàn nàn cái gì? Đã thế còn không bắt cô trả tiền đặt cọc trước. Phòng này cũng chỉ cần quét dọn qua. Thôi, tôi về phòng đây".
Diệp Tư Duệ chỉ biết nhìn anh đi ra khỏi phòng, rồi lại nhìn căn phòng. Vì là phòng bị bỏ trống đã lâu nên có nhiều bụi bẩn, ngoài ra thì nội thất đều không tệ.
Cô bỗng lặng đi.
Không biết bố của cô hiện giờ thế nào, liệu có định lục tung khắp nơi để tìm ra cô hay không?
Cô không biết.
...
Ở nơi góc phố, có một quán cà phê nhỏ, nhưng lại rất đông khách đến. Ngay bên ngoài quán được trồng một cây hoa hồng leo lên, bám lấy cả bảng hiệu đơn giản. Bên trong cũng được treo giỏ cây hay đặt chậu hoa, đều là cây do tự quán trồng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-mang-den-ang-may-va-bau-troi/2677948/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.