Gió cuốn những chiếc lá bay xuống đường.
Diệp Tư Duệ dáng vẻ hưởng thụ ngồi đằng sau xe đạp, để Bạch Thanh Nghị chở. Anh ngoảnh lại nhìn cô một cái: "Cô có vẻ vui nhỉ?". Diệp Tư Duệ vô tư cười đáp: "Đương nhiên! Được chủ nhà mời đi ăn thì còn gì vui hơn". Anh hừ một tiếng: "Tôi không có mời cô, là cô đòi đi theo cho bằng được mới chịu. Chỉ sợ nếu tôi không cho cô đi cùng, cô sẽ kề dao vào cổ tôi mất".
"Không có! Tôi sẽ không".
"Ừ".
Nghe tiếng đáp cho có lệ như khinh thường từ anh, cô phồng miệng, nắm đấm đã giơ lên lại hạ xuống. Đang ở trên xe đánh người là quá nguy hiểm, mà anh lại còn là người trả tiền nữa. Cô phải bình tĩnh lại, không được động thủ.
Hai người ghé vào một quán ăn đêm lâu năm ở gần đây. Chỉ vừa mới bước vào quán, mùi thức ăn đã xộc lên mũi. Khách tới cũng khá đông, hầu hết đều là người đi làm vừa về, liền tới quán.
Cô nhanh chóng chọn một bàn trống, để anh đi gọi cơm. Mì gói không thể lấp đầy bụng cô.
Lát sau, cơm được đưa đến bàn. Diệp Tư Duệ không khách sáo, bởi cô đang rất đói. Bạch Thanh Nghị có vẻ từ tốn hơn. Thỉnh thoảng trong lúc ăn anh sẽ nhìn cô, còn cô, vừa ăn vừa khen ngon, đến mức vượt quá hương vị thật sự của nó.
"Lúc đói ăn gì mà không ngon? Cô làm ơn ăn đi, đừng khen nữa".
"Nhưng quả thật rất ngon mà".
Anh không quan tâm nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-mang-den-ang-may-va-bau-troi/2677940/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.