"Lâm Thu Thu...".
"Ai đấy? Mát quá".
Bạch Thanh Nghị vỗ nhè nhẹ lên má Diệp Tư Duệ, lại bị cô cọ má vào lòng bàn tay trông khá dễ chịu, cứ như một con mèo cọ đầu vào tay chủ vậy. Má cô nóng bừng làm bàn tay lạnh ngắt của anh cũng thấy ấm hơn.
"Tôi đã bảo cô lên phòng nghỉ đi rồi mà. Đúng là... Dậy uống thuốc đi cô nương".
Anh đỡ cô ngồi dậy, rồi lấy thuốc đưa cho cô, nói: "Mau uống thuốc đi, uống thuốc vào sẽ đỡ hơn".
"Không, thuốc đắng lắm!". Diệp Tư Duệ dựa đầu vào vai anh, nhìn mấy viên thuốc tràn đầy ghét bỏ. Anh đẩy nhẹ đầu cô ra: "Làm nũng cái gì! Lớn rồi còn sợ đắng! Đừng có hành tôi, uống đi!".
"Tôi là người bệnh mà. Anh không thể đối xử với tôi dịu dàng xíu à?".
"Làm người không thể đối với nhau quá dễ dàng".
"Đáng ghét ghê!".
Cô lại ngả đầu vào vai anh, nhưng anh cũng không đẩy cô ra nữa.
"Được rồi", cô ngồi thẳng lưng, "Đưa thuốc đây. Chẳng biết là ai sẽ thích người kỳ cục như anh".
Anh lườm cô, hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn đưa thuốc cho cô uống. Chẳng qua là cô bị bệnh thôi.
Diệp Tư Duệ nhăn mặt nuốt đống thuốc đắng. Bạch Thanh Nghị hỏi: "Cần thêm nước không?". Cô chỉ lắc đầu. Cảm giác uống xong thuốc vẫn là thoải mái hơn, mặc dù cô chưa biết nó bao giờ mới phát huy tác dụng.
Diệp Tư Duệ dựa lưng vào ghế, mông lung nghĩ về những chuyện trước kia.
"Khi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-mang-den-ang-may-va-bau-troi/2677914/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.