Đèn được bật lên, là Tần Thâm bật, Thạch Kha ngồi tại chỗ, mờ mịt trên mặt còn chưa rút đi.
Tần Thâm vẫn chạm vào công tắc, yên lặng nhìn cậu.
Thạch Kha dường như từ trong mộng tỉnh lại, hoảng hốt nói: "Em quên sinh nhật của anh."
Tần Thâm mím môi, đi tới bàn ăn ngồi xuống, ăn một miếng mì rồi mới nói: "Không sao cả."
Sao có thể không sao, Thạch Kha nhìn mặt Tần Thâm, cảm thấy mình thật sự chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của người này.
Bị người kia quên mất sinh nhật, chuyện như vậy lại không thấy buồn bã hay khổ sở sao, hay vì căn bản là không quan tâm?
Lúc này, điện thoại di động của Tần Thâm vang lên, hắn lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, không nhận mà lại đặt xuống, bấm mấy cái, đặt điện thoại đã tắt màn hình lên bàn, tập trung ăn mì.
Tuy vậy, Thạch Kha vẫn có thể nhìn thấy màn hình di động không ngừng sáng lên.
Thấy dáng vẻ không hề để ý của Tần Thâm, Thạch Kha không nhịn được hỏi: "Sao lại không nhận?"
Tần Thâm không dừng đũa, động tác của hắn rất nhanh, không lâu sau trong bát chỉ còn lại nước mì. Hắn để đũa xuống, lúc này mới nói: "Không phải em không thích sao?"
Thạch Kha ngẩn ra, nhất thời không hiểu Tần Thâm đang nói gì.
Tần Thâm dùng giấy ăn lau miệng: "Em tức giận vì cậu giám đốc kia, đã như vậy, tôi sẽ không liên lạc với cậu ta nữa."
Dứt lời, hắn chăm chú nhìn vào mắt Thạch Kha, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-khong-yeu-toi/2062150/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.