Hôm sau Thạch Kha tỉnh dậy trên giường, thứ đầu tiên nhìn thấy là Tần Thâm ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, ánh mặt trời như phủ lên người hắn một lớp áo ấm áp. 
Ngũ quan Tần Thâm dưới ánh mặt trời trông mềm mại hơn rất nhiều, mày rậm mi rậm, khiến người muốn hôn. 
Thạch Kha yên lặng nhìn Tần Thâm hồi lâu mới chống giường ngồi dậy. Cậu không hỏi Tần Thâm làm sao tìm được cậu, mấy năm nay, Tần Thâm luôn tìm được cậu. 
Cũng bởi vì lần nào cũng tìm được, dù cho Tần Thâm nhiều lần tổn thương cậu như thế, cậu cũng cảm thấy tình cảm giữa hai người thật sự sâu đậm, không dễ dàng cắt đứt. 
Tần Thâm ngủ không ngon giấc, dưới mắt hơi thâm lại. Hắn thức dậy trên ghế, ánh mặt trời từ trên người dời đi, ngũ quan liền khôi phục vẻ cứng rắn lạnh lùng, ánh mắt cũng hờ hững. 
Thạch Kha trầm mặc giơ hai tay về phía Tần Thâm, nhỏ giọng: "Em chỉ muốn anh cùng em, anh hiểu không?" 
Tần Thâm lại đứng yên đó, hơi hơi kháng cự mà nhìn cậu. 
Thạch Kha cảm nhận được rõ ràng thái độ xa cách tỏa ra từ Tần Thâm là nhằm vào cậu. 
Cậu không hiểu vì sao lại như vậy, trong lòng thậm chí hơi sợ hãi, chẳng lẽ tối hôm qua cậu nói gì đó quá mức hay làm chuyện gì ngu ngốc sao? 
Tần Thâm chỉ lấy một túi giấy đặt nhè nhẹ lên bàn khách sạn, lời ít ý nhiều: "Quà tặng." 
Thạch Kha không thèm nhìn món quà này một chút nào: "Em muốn anh ôm em." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-khong-yeu-toi/2062144/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.