Thạch Kha lại tiếp tục nhắn tin với Cao Huân. Đối tượng kết hôn của Cao Huân là bạn gái từ thời cao trung, mười năm theo đuổi, cuối cùng cũng xem như đuổi đến được cung điện rồi. Thạch Kha liếc qua bảng tin của Cao Huân một chút, Cao Huân đi xem triển lãm cùng Tần Thâm, có đăng bức ảnh, bức ảnh chụp tác phẩm triển lãm, cũng có nửa khuôn mặt của Tần Thâm, chỉ đăng bốn chữ: Đi xem cùng bạn. Cậu nhìn thấy khuôn mặt của Tần Thâm, lông mi hơi rũ xuống, khóe môi cong lên, là nụ cười ít khi cậu thấy được. Rất nhẹ rất nhạt, nếu trước đây có thể nhìn thấy hắn cười như vậy, lòng sẽ êm ái cả ngày, hiện tại nhìn thấy nụ cười này, lòng chỉ thấy chua xót. Bởi vì nụ cười này không dành cho cậu, mà dành cho người khác. Chuyện tốt nhất mà Tần Thâm làm cho cậu, đại khái là nhân nhượng cậu xoay quanh hắn bao nhiêu năm chăng? Cậu biết tính tình mình không tốt, thỉnh thoảng lại già mồm, thường xuyên chọc Tần Thâm tức giận. Nhưng Tần Thâm xưa nay chưa hề đuổi cậu đi. Vì vậy cậu mới lấy làm đắc ý, cảm thấy gập ghềnh trắc trở giữa hai người cũng là một kiểu tình yêu. Thạch Kha ở nhà ngủ một chút, vẫn quyết định đến công ty. Hạng mục gần nhất của cậu tạm thời không có cách nào rời tay được. Tuy rằng công việc của cậu không bận rộn như Tần Thâm, thu nhập không lớn như Tần Thâm, nhưng vẫn rất quan trọng. Cậu không muốn từ bỏ. Hơn nữa công ty đối tác lại là công ty của anh trai cậu. Mấy năm nay cậu bởi vì xu hướng tình dục mà không dám về nhà, không có nghĩa là cậu không nhớ nhung. Cậu nghĩ, nếu có thể ở ngoài có chút công danh, người nhà có thể sẽ dễ chấp nhận cậu thêm một chút. Hợp tác với công ty của anh hai, nhất định phải làm cho tốt, để anh hai thấy cậu cũng có năng lực. Anh trai của Thạch Kha lớn hơn cậu gần 15 tuổi, huynh trưởng như cha. Trời sập xuống, đã có anh hai đỡ. Đó là suy nghĩ ăn sâu vào đầu ngay từ lúc còn nhỏ của Thạch tiểu thiếu gia. Vì vậy mà sau khi bộc lộ với gia đình, cậu vẫn luôn nghĩ anh hai cậu kết hôn rồi, anh cậu có thể nối dõi tông đường, cần gì phải chấp nhất cậu như vậy. Anh hai đối với việc cậu thích đàn ông không thể nói là chấp nhận, cũng rất tức giận, nhưng mấy năm gần đây vẫn đến thăm nom cậu. Suy cho cùng cậu được anh hai trông nom từ nhỏ đến lớn, có cãi cọ hay không thì anh hai cũng sẽ không bỏ mặc cậu. Hiện tại cậu ngã bệnh, lại cảm thấy nơi cùng sống với Tần Thâm không hề thuộc về mình, nên có chút nhớ nhà. Không dám về Thạch gia, cậu sẽ đi tìm anh hai, thuận tiện theo anh hai về nhà, uống canh chị dâu nấu, rồi chơi cùng hai đứa cháu nhỏ. Thạch Kha nghĩ nghĩ, rồi mở cửa chiếc xe mui trần đi tìm anh cậu. Xe mui trần mua lúc Thạch Kha vừa tốt nghiệp, vay tiền mà mua, phần lớn là gia đình cho, phần nhỏ dùng lương của mình để trả. Sau khi cùng gia đình bộc lộ, tất cả đều do một mình cậu trả. Phí bảo dưỡng, phí xăng dầu, tiền vay, thêm vào thói quen chi tiêu khi đi gặp hồ bằng cẩu hữu, Thạch Kha thật sự nghèo không thể tả được. Khi đó Tần Thâm vừa mới mở công ty, cần vốn, cũng vô cùng thiếu tiền. Cậu có ý nghĩ muốn bán xe đi, lấy tiền cho Tần Thâm. Cậu cũng thực sự bán rồi, bán cho một người bạn. Tiền đã cầm trên tay, cậu đi tìm Tần Thâm, Tần Thâm vậy mà đối với số tiền kia cũng không vui vẻ lắm, thậm chí cả đêm không ngủ, ngồi ngoài ban công hút thuốc. Sáng hôm sau, đôi mắt hắn đầy tơ máu, kéo Thạch Kha đi trả tiền cho người bạn nọ, chuộc xe trở về. Đám bạn của Thạch Kha còn nói, Thạch Kha đang nuôi tiểu bạch kiểm, vì tiểu bạch kiểm đến xe cũng phải bán. Thạch Kha phiền muộn vì bọn họ nói như vậy, cũng vạn phần vui mừng vì Tần Thâm không quen bạn bè cậu, những câu nói này sẽ không tới được tai Tần Thâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]