Trưa hôm đó, tại quán cà phê Phố Vắng, một gói nhỏ được đưa ra trên bàn, ngay trước mặt Bảo Linh.
Linh ngạc nhiên, đôi mắt chăm chú xoáy vào gương mặt lạnh tanh xa cách của Hoàng Tùng. Tùng chưa bao giờ yêu Linh, thậm chí càng ngày anh càng xa lạ với Linh, cứ như thể hai người họ chưa từng có mối dây liên hệ thân thiết nào cả, Linh cảm nhận được điều này một cách rõ rệt từ lúc Nhi xuất hiện trước Tùng.
Linh nén tiếng thở dài, nhíu mày hỏi Tùng:
– Đây là cái gì?
– Cô mở ra xem đi.
Linh mở gói nhỏ đó ra rồi run run suýt rơi khỏi tay:
– Cái… cái này… que thử thai?
– Đúng. Hãy nói với Mạnh, cô đã có con với anh ta.
Linh đặt vật đó xuống, mắt rưng rưng, cô quay mặt đi tránh ánh mắt sâu thẳm của Tùng:
– Không… Tôi không thể trơ trẽn thêm nữa được. Tôi đã quá đê tiện trước Mạnh rồi. Anh ta hoàn toàn không yêu tôi. Tôi không muốn Mạnh khinh bỉ tôi thêm nữa.
Tùng không có bất kỳ phản ứng nào, anh ta chỉ nhàn nhạt nói:
– Cô đừng ngốc nghếch như vậy. Mạnh không yêu cô, hẳn cô phải rõ hơn ai hết chứ, cô đã có gan đóng kịch, tại sao cô lại không có gan tiếp tục, như vậy quá lãng phí phải không? May mắn không đến hai lần cho chúng ta đâu, cô hiểu chứ?
Linh tức giận nhìn thẳng vào khuôn mặt vô hồn của Tùng:
– Anh… anh thật nham hiểm!
– Cô nên nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-yeu-la-em/3386057/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.