Trưa ngày hôm sau, Nhi hồi hộp theo Mạnh bước vào ngôi nhà mà Nhi từng đến cách đây năm năm trong vị trí của Linh. Nhi chẳng biết phải mua quà gì ra mắt “nhà chồng” tương lai nên cô chỉ xách theo ít hải sản làm quà Hải Phòng mà chiều thứ sáu trước khi về Hà Nội Mạnh đưa Nhi đi mua sắm.
Mạnh dẫn Nhi vào phòng khách, Nhi run run bám chặt khuỷu tay Mạnh. Giờ thì đúng là Nhi đã hiểu cảm giác của Mạnh rồi, sợ ghê chứ chẳng vừa.
Vừa bước qua cửa, Nhi giật mình khi trước mắt Nhi, trên chiếc ghế sô pha màu da bò là hai người rất đẹp. Người đàn ông trung niên khoảng ngũ tuần nhưng trên gương mặt anh tuấn chưa có mấy nếp nhăn ngồi cạnh một người phụ nữ cỡ tuổi mẹ Nhi thì đặc biệt xinh đẹp, quý phái. Bố mẹ Mạnh đẹp thế thảo nào Mạnh được như vậy. Nhi thầm tấm tắc ngưỡng mộ.
Nhác thấy hai đứa bước vào, bố mẹ Mạnh liền đứng dậy tươi cười. Nhi cũng thấy mừng nhưng chưa biết chào thế nào thì Mạnh đã cất tiếng:
- Bố mẹ, đây là Bảo Nhi, bạn gái con.
- Cháu chào hai bác. – Nhi bẽn lẽn chào hai người.
Mẹ Mạnh – bà Thanh Thủy đon đả cười với Nhi:
- Ừ, bố mẹ mong hai đứa mãi, trưa nay ăn ở đây nhé hai con.
Nhi vui quá, Nhi không ngờ mình lại được gia đình Mạnh chào đón như vậy. Không phải gia đình Mạnh rất giàu sao, Nhi cứ lo là sẽ bị chê vì mình không xứng. Mạnh mỉm cười nhìn Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-yeu-la-em/3248736/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.