Thẩm Phi Cảnh đột nhiên không muốn nói nữa, anh bưng ly sữa bò trên bàn uống một hơi đến hết, “Con đã uống sữa bò xong rồi, mẹ có thể đi được chưa?”
Lục Ngâm Thu ngơ ngơ ngác ngác ra khỏi phòng Thẩm Phi Cảnh, chờ bà lấy lại tinh thần thì cửa phòng sau lưng bà đã đóng kín mít. Những lời vừa nãy Thẩm Phi Cảnh nói mang đến cho bà sự đả kích rất lớn, bà nhìn ly không trong tay mà lòng trống rỗng, đau đớn.
Thẩm Kiện Hoa vừa lên lầu liền nhìn thấy Lục Ngâm Thu đứng ngẩn người, ông đi qua, “Bà sao vậy?”
Lục Ngâm Thu ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiện Hoa, “Có phải tôi làm sai rồi hay không?”
Thẩm Kiện Hoa cảm thấy kỳ lạ, “Bà làm cái gì?”
Lục Ngâm Thu lắc đầu, “Nhưng mà tôi đúng là hy vọng nó tốt, tôi chỉ là hy vọng nó tốt mà thôi.”
Thẩm Kiện Hoa thấy bộ dáng hồn vía lê mây của bà thì nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Thẩm Phi Cảnh, “Có phải do nó hay không, tôi đi nói chuyện với nó.” Nói xong ông duỗi tay chuẩn bị gõ cửa, tay còn đụng đến cửa thì đã bị Lục Ngâm Thu ngăn lại.
“Đừng, không liên quan đến thằng bé.” Lục Ngâm Thu như vừa mới tỉnh dậy, không còn mờ mịt như trước.
“Vậy…”
“Tôi không sao, đã không còn sớm nữa nên đừng quấy rầy thằng bé.”
Thẩm Kiện Hoa duỗi tay nhận cái ly không trong tay bà, “Tôi biết rồi, để tôi đi rửa ly, bà đi ngủ trước đi.”
“Ừ, cảm ơn.”
Thẩm Kiện Hoa nói rồi xoay người cầm cốc xuống lầu.
Một đêm này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-nhin-la-em/1796144/quyen-4-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.