Khương Bạch Thiến nhìn Khương Trân, vỗ nhẹ tay cô, “Chờ mẹ mấy phút được không?”
Bởi vì lời này của bà mà Khương Trân ngây ngẩn cả người, mặc dù sắc mặt Khương Bạch Thiến trắng bệch nhưng lời nói của bà lại vô cùng bình tĩnh, mắt bà cũng hoàn toàn là bình tĩnh và dịu dàng, thấy vậy cô bèn buông tay bà ra chỉ là không có đi mà đứng bên cạnh bà.
Liễu Tân Minh nhìn Khương Bạch Thiến, năm tháng tựa hồ không lưu lại chút dấu vết nào trên mặt bà, chỉ có thân hình kia lại gầy gò hơn xưa rất nhiều, ánh mắt bà nhìn cô không giống như Khương Trân tràn đầy hận thù mà ánh mắt bà nhìn ông lại vô cùng bình tĩnh, bĩnh tình tựa như đang nhìn một người xa lạ vậy.
“Bạch Thiến…” cổ họng ông vô cùng khàn đặc.
Khương Bạch Thiến nhìn ông, hỏi một câu không liên quan, “Sau khi rời đi, ông có khỏe hay không?”
Câu nói này như một miếng xương mắc ở cổ họng Liễu Tân Minh, ông không biết nên trả lời câu hỏi này của bà thế nào?
Khương Bạch Thiến thấy ông không nói lời nào thì cười khẽ một tiếng, “Sau khi ông rời khỏi tôi, tôi sống không tốt chút nào, tôi uất ức rất nhiều năm bởi vì tôi rất luôn không hiểu vì sao mà ông lại phản bội tôi, cũng bởi vì ông mà tôi đã làm sai rất nhiều chuyện.”
Liễu Tân Minh hầu như không nghe được bà vừa nói gì, chỉ thấy nụ cười nơi khóe miệng kia của bà làm ông cảm thấy dường như đã qua mấy đời, ông rõ ràng muốn nói gì nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-nhin-la-em/1796126/quyen-3-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.