“Chung quy thật ra em vẫn luôn thấy anh quá tốt đẹp, nhưng thật ra anh căn bản không có tốt đẹp như vậy.”
Khương Trân ngẩng đầu nhìn anh, không nói chuyện.
“Thật ra anh…”
“Thùng thùng —.”
Thẩm Ương còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị tiếng đập cửa ngoài kia cắt đứt, một giây sau Trần Bội Bội đẩy cửa đi vào, trên mặt cô vô cùng hoang mang, “Chị Trân, không thấy dì đâu cả, bọn em không tìm được dì.”
“Cái gì?”
Khương Trân bật dậy khỏi lòng ngực Thẩm Ương, cô vén chăn lên xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài, Thẩm Ương đè lại bả vai của cô, anh ngồi chồm hổm xuống giúp cô mang lại giày, “Đừng nóng vôi, em mang giày trước đã rồi anh với em cùng đi tìm.”
Ba người ra khỏi phòng bệnh, trên mặt Trần Bội Bội đều là tự trách, “Chị Trân, thật xin lỗi, đều do em không tốt, em không nên ra ngoài nghe điện thoại, khi em nghe điện thoại xong trở lại đã không thấy dì đâu mất rồi.”
Khương Trân, “Chuyện này tí nữa hãy nói, bây giờ tìm người quan trọng hơn.”
“Nhưng chỗ nên tìm em và thím Tô đều đã tìm hết rồi, nhưng chỗ nào cũng không có.”
“Trạng thái bây giờ của bà thì… nhất định phải mau chóng tìm thấy bà mới được…”
Đang nói chuyện, đột nhiên Tô Vân chạy từ bên kia đến, “Trân Trân! Có người nói nhìn thấy mẹ cháu đi lên sân thượng.”
Sân thượng?
Đầu Khương Trân nháy mắt trống rỗng, nỗi sợ như thủy triều nhấn chìm cô, cô vội vàng chạy lên sân thương, nhưng thang máy lại chậm chạp không có xuống.
Thẩm Ương:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-nhin-la-em/1796121/quyen-3-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.