“Bác sĩ Thư! Bác sĩ Thư! Cấp cứu! Tai nạn xe cộ!” Từ bên kia hành lang truyền đến giọng nói gấp gáp của một ý tá.
Thư Lương Trì nhìn qua, nói với Khương Trân: “Trân Trân, không nói nữa, anh phải đi qua đấy một chuyến.”
“Vâng, anh đi đi.”
Khương Trân nhìn theo bóng lưng Thư Lương Trì chạy đi, cô nghe được một tràn tiếng khóc thét tê tâm liệt phế.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Anh hãy cứu con gái của tôi đi! Cầu xin anh! Con bé không thể xảy ra chuyện gì!”
Ngay sau đó, một chiếc cáng cứu thương từ đầu hành lang bên kia đẩy đến, khoảng cách hơi xa nên cô không nhìn thấy rõ mặt người phụ nữ kia, chỉ biết là một người phụ nữ rất gầy gò hơn nữa trên người của cô ta toàn là máu, giọng khàn đến mức không thể khàn hơn, nơi xe cáng cứu thương đẩy qua đều toàn là máu.
Không biết vì sao, Khương Trân nhìn lại cảm thấy có chút quen thuộc, quen thuộc đến mức cô không khống chế được bước chân của mình mà đi đến đầu hành lang kia, cô bé kia vừa được đưa vào phòng cấp cứu, người phụ nữ ngồi trên sàn nhà đưa lưng về phía cô khóc không thể kiềm nén được, cô muốn đi qua nhìn xem thử.
“A Trân.”
“Khương Trân?”
Phía sau bất chợt truyền đến giọng nói quen thuộc, cô theo bản năng xoay người lại, là Chu Mộng Nguyên.
“Thì ra đúng là cậu, tớ còn tưởng rằng tớ nhìn nhầm chứ?” Chu Mộng Nguyên đi đến ôm lấy cánh tay cô.
“Sao cậu lại đến bệnh viện?”
“Tớ à, chỉ là bị cảm một chút, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-nhin-la-em/1796118/quyen-3-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.