Bữa cơm này ăn xong cũng mười giờ rồi, vì hai người bọn họ nên bốn người cũng không có ra về cùng nhau, mà là hai người Đàm Tố về trước, Thẩm Ương giúp cô đội mũ mang khẩu trang chỉnh tề mới nắm tay cô đi ra ngoài.
Sau khi lên xe Thẩm Ương hỏi cô: “Có phải bọn họ giống như anh nói hay không, rất dễ ở chung.”
Khương Trân gật đầu, lúc còn chưa gặp mặt cô còn hơi lo lắng, nhưng sau khi gặp mặt cô mới biết được hai người họ là người rất dễ ở chung, “Đúng vậy ạ.”
“Vậy lần sau có cơ hội lại cùng bọn họ đi ăn cơm.”
“Được ạ.”
Thẩm Ương đột nhiên nhíu mày, anh nói với cô: “Anh có một chuyện đặc biệt nghiêm túc muốn nói với em.”
“Chuyện gì ạ?”
“Về sau lúc nói chuyện với anh, em có thể đừng xưng ngài hay không, em vừa gọi ngài anh liền có cảm giác tuổi tác của chúng ta chệnh lệch thật lớn.”
Khương Trân bất chợt nghĩ đến lúc nãy trong bữa ăn Hoắc Diệc Trình nói anh là trâu già gặm cỏ non, chẳng lẽ anh để ý câu này sao, “…Vậy em không gọi thế nữa.”
“Vậy là tốt rồi, nếu không trong lòng anh áp lực rất lớn.”
Khương Trân che miệng, ánh mắt cong như vầng trăng non.
Thẩm Ương lơ đãng nhìn qua thấy cô như vậy, liền hỏi: “Em che miệng làm gì?”
Khương Trân vô tội nói: “Không phải anh không cho em cười trên xe anh sao?”
Thẩm Ương, “…”
Anh hơi bất đắc dĩ, cô gái này thật ngốc.
“Đúng rồi, ngày mai là vào đoàn phim rồi, em chuẩn bị thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-nhin-la-em/1796107/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.