Ánh trăng mờ nhạt, sao thưa thớt, mọi người bên trong vẫn còn tiếp tục tìm kiếm nhưng bọn họ cũng không có tìm được bóng dáng của Khương Trân đâu, bây giờ cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Ương đâu, Nghiêm Lộc đã sớm luống cuống khi không tìm thấy Thẩm Ương, nếu như bây giờ anh ấy cũng xảy ra chuyện này thì làm sao bây giờ?
“Nghiêm Lộc, cậu đừng có gấp, Thẩm Ương thông mình như vậy, cậu ấy nhất định sẽ không xảy ra việc gì đâu.” Tống Đàm vỗ nhẹ bả vai Nghiêm Lộc, Thẩm Ương luôn luôn là người trầm ổn nhất, dù là vào thời khắc nguy hiểm nhất thì cậu ta vẫn có thể duy trì đầu óc thanh tỉnh, cho nên đối với cậu ta không hiểu sao ông lại sự tim tưởng không thể nào giải thích được.
Nghiêm Lộc gật nhẹ đầu, bây giờ cậu cũng chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng như vậy thôi.
Khương Trân loáng thoáng nghe được có người đang gọi tên bọn hộ, một tiếng tiếp một tiếng, cái này cũng không phải là ảo giác, cô rướn thẳng người lên, nhéo nhéo vai Thẩm Ương.
“Thẩm lão sư, anh có nghe không? Có người đang kêu chúng ta!”
Thẩm Ương dừng chân lại, cẩn thận nghe, đúng vậy, thanh âm là bị gió thổi đến, trên thực tế còn cách hai người bọn họ một đoạn, “Ừ, nghe được, bây giờ có ánh trăng em không cần chiếu đường cho anh nữa, em giơ tay lên trời vẫy vẫy đi, vẫy theo hướng đông nam ấy.”
Thì ra là ngay phía trước bọn họ, Thẩm Ương đoán quả nhiên không sai.
“Thẫm lão sư, anh thật lợi hại.” Khương Trân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-nhin-la-em/156729/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.