*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến gần chạng vạng tối, mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, mưa bụi dày đặc đan xen vào nhau, trong không khí phảng phất bốc lên mùi tanh của mưa, Khương Trân thu dù đi vào quán cà phê tìm một chỗ ít người gần cửa sổ ngồi xuống, nửa ngày trôi qua, mưa ngày càng lớn dần, bồn hoa hồng nở rộ ngoài cửa sổ, tầng tầng lớp lớp của cánh hoa lúc này đã bị nước mưa đập cho thất linh bát lạc (*),chỉ còn sót lại mấy cánh ở đầu cành.
Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân, giống như là có người đi về phía cô, Khương Trân bỗng nhiên thu tầm mắt lại, thuận thế nhìn đi qua, người trước mặt đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo khoác màu đen, toàn thân từ trên xuống dưới che kín mít, cũng chỉ chừa lại một đôi mắt đen nhánh đến tỏa sáng.
“Thẩm sư huynh?” Khương Trân kinh ngạc nhìn anh, Nghiêm tiên sinh không phải nói là trợ lý sẽ đến lấy sao? Sao lại thành anh đến rồi?
Thẩm Ương kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô, “Nhìn cái gì đấy, mất hồn như thế?”
Khương Trân lắc đầu, “Cũng không có gì, không phải Nghiêm tiên sinh nói trợ lý sẽ đến lấy sao, sao anh lại đích thân đến?”
“Lúc em gọi đến vừa vặn anh vừa kết thúc buổi chụp hình, nên tự mình đến đây.”
“A, thì ra là vậy.” Khương Trân cầm túi đựng áo khoác trong tay đưa cho anh, “Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-nhin-la-em/156716/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.