Tôi mờ mịt đứng yên tại chỗ, trong đầu ù đi chỉ còn lại sự trống rỗng.
Có lẽ là đã qua hơn mười lăm phút, cũng có lẽ là thời gian trôi qua càng hơn thì tôi mới khôi phục lại khả năng tư duy của mình; tôi xoay người, đẩy cửa ra, hộ lý bỗng nhiên tỉnh giấc ngồi dậy nhìn tôi.
Tôi vịn vào khung cửa, nhẹ giọng nói: “Ông cụ đi rồi, cô đi nói một tiếng với bác sĩ trực ban giùm tôi nhé.”
Hộ lý đưa tay che miệng lại, lau mặt một cái thật mạnh, sau khi nói một câu nén bi thương thì quay người đi thẳng tới phòng trực. Tôi chậm rãi quay người lại, một lần nữa quay trở về phòng, ngay lập tức bật đèn lên.
Dưới ánh đèn, ông nội ngủ trông rất an ổn, vẻ mặt của ông không hề có chút đau đớn khổ sở nào. Năm nay ông mới tám mươi ba tuổi, cái tuổi này đã được cho là một người sống rất thọ; tôi biết chuyện sinh lão bệnh tử của mỗi con người đều là chuyện cực kỳ tự nhiên không thể tránh khỏi, nhưng tôi lại không thể ngăn cản cảm giác suy sụp và đau đớn của chính mình.
Tôi ngồi xuống bên giường của ông, nhưng tôi không thể nói được lời tạm biệt nào cả; cuối cùng, tôi chỉ có thể nặn ra một câu: “Ông nội, tạm biệt.”
Bác sĩ và y tá cùng nhau đi vào phòng, có người vỗ vỗ lên vai của tôi, bảo tôi hãy nén bi thương, tấm khăn màu trắng đã đắp lên được một nửa, tôi tự mình cầm chỗ vải của bên còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-cua-toi-tro-thanh-thang-toi/3473952/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.