Chương trước
Chương sau
Trương Thần cực kỳ tự nhiên mà ngậm lấy phía dưới của tôi, thậm chí hắn còn đưa tay lên vuốt ve bộ lông ở nơi bí ẩn của tôi. Tôi cố gắng kiềm chế vì tôi không muốn làm tổn thương hắn, nhưng hắn lại nắm lấy phần bìu của tôi, kéo tôi lại để thứ kia của tôi tiến vào miệng hắn càng sâu hơn nữa.

Dưới sự ỡm ờ của tôi, sự đòi hỏi cực kỳ phóng túng của Trương Thần đã được thỏa mãn; nếu lúc trước chỉ là hơi hơi đút vào trong miệng thì giờ cây gậy thịt của tôi đã đâm sâu vào tận bên trong cổ họng của hắn rồi. Nơi đó vừa chặt vừa nóng, tôi chẳng kiên trì được bao lâu đã bắn ra, hắn cũng cực kỳ nể tình mà nuốt xuống toàn bộ.

Tôi rút dương vật của mình ra rồi xuống giường đi rót cốc nước ấm. Đợi đến khi tôi bưng nước quay lại phòng một lần nữa thì đã thấy Trương Thần đang ngồi dựa vào đầu giường, thế mà hắn lại không hút thuốc, bày ra dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.

Tôi đưa nước ấm cho hắn, hắn uống liền mấy ngụm nước như một thằng bé con, sau đó lắc lắc đầu, tôi bèn uống nốt chỗ nước còn lại.

“Đi rửa ráy nhé?”

“Lười đi lắm.”

“Vậy thì cũng phải rửa cái mặt đi đã.”

“Cậu lau cho tôi cơ.”

Cho nên nói, sau khi làm tình sảng khoái xong thật sự sẽ phải đối mặt với một đống chuyện phiền toái. Tôi lấy khăn nhúng vào chậu nước nóng rồi mang khăn và chậu ra lau mặt, lau cổ, lau tay và đùi cho ông tướng lười biếng này.

Hắn cực kì phối hợp với tôi, đợi đến khi tôi lau cho hắn xong, hình như ngay cả mí mắt của mình hắn cũng không mở ra được nữa. Tôi bế hắn đặt sang một bên giường sạch sẽ, sau đó lấy từ trong tủ ra một cái chăn mới rồi đắp lên trên người hắn.

“Cậu đang làm gì thế?” Hắn nhắm mắt lại hỏi.

“Cậu bắn đầy tinh lên trên giường của tôi làm bẩn hết cả vỏ chăn rồi, giờ tôi phải tháo ga trải giường ra rồi ném nó vào trong máy giặt quần áo để giặt chứ còn làm gì nữa.”

Nhà của Trương Thần sẽ có dì giúp việc tới dọn dẹp định kỳ, còn nhà của tôi thì chỉ có mỗi một mình tôi sống thôi, dù sao thì cũng không thể để cho Trương Thần đắp một cái chăn bẩn được.

“Chậc.” Hắn không thật sự cảm thấy quá là biết ơn, chỉ lẩm bà lẩm bẩm nói những từ ngữ mơ hồ: “Cậu đúng là biết cách khiến cho bản thân thêm mệt đấy.”

Nói xong, hắn nhanh chóng ngủ mất, tiếng hít thở đều đều an ổn.

Đồng hồ đã điểm mười hai giờ trưa, đồ ăn từ lúc sáng sớm đã bị tiêu hóa không còn lại mấy sau một loạt các hành vi vận động vừa rồi. Khi tôi vừa xoa bóp vai mình vừa làm cơm thì chợt nhớ tới kế hoạch ban đầu của tôi là tôi định đi tắm suối nước nóng—— đúng là không nên để tinh trùng xộc lên não rồi dứt khoát làm tình ở nhà mà; nếu đi đến trung tâm suối nước nóng để ngâm tắm thì tôi vừa không cần dọn dẹp vừa chẳng cần làm cơm rồi.

Tôi cơm nước các thứ xong xuôi, để mọi thứ ở chế độ giữ ấm trong phòng bếp, tôi quyết định lấy ra một phần rồi tự mình ăn trước, sau đó vừa bưng bát cơm vừa ngồi trên ghế sa lon ăn cơm. TV ngoài phòng khách đang mở, âm lượng được điều chỉnh ở mức chỉ hiện một con số, tôi đã kết thúc bữa cơm trong khi nghe tin tức —— Nghĩ đến năm sau phải nộp một đống báo cáo tư tưởng, thế nên tôi chỉ có thể dựa vào các bản tin thời sự để nắm bắt một số tin tức nóng hổi.

Gần hai giờ chiều, có người đến gõ vang cánh cửa nhà tôi, vừa mở cửa ra tôi bèn nhìn thấy một người có chút quen mắt, đó là tài xế của tổng giám đốc Ngô, cũng chính là người lái xe tôi đã gặp vào mấy ngày hôm trước.

Hai tay anh ta xách đầy đồ đạc, anh ta nói với tôi một câu chúc mừng năm mới, tôi nhìn lướt qua anh ta, phát hiện phía sau lưng anh ta có khoảng mười người khác đang đứng; nếu như không phải là trong tay người nào cũng cầm theo không ít thứ thì cảnh tượng này cực kỳ giống như công ty đến đây để đòi nợ.

Tôi hít một hơi thật sâu, phản ứng đầu tiên lại là nói: “Khẽ chút, hắn đang ngủ.”

“Vậy bây giờ sao?”

“Cứ xách vào là được, hắn ngủ khá là sâu.”

“Được rồi.”

Trên sàn nhà có nhiều hơn một đống dấu giày, tôi lần lượt đưa thuốc lá cho từng người một, tài xế cười cười với tôi, sau đó anh ta dẫn đoàn người kia rời đi.

Lúc tôi đang đóng cửa lại thì bỗng nghe thấy một câu của người giao hàng nói khi họ đang ở dưới lầu: “Nhà này dễ tính thật đấy, mỗi tội là sắc mặt hơi khó nhìn...”

Người kia vừa mới nói được nửa câu đã im bặt, có lẽ là đã bị bạn mình che miệng lại rồi. Tôi đóng cửa, nhìn đống đồ bày đầy trong phòng khách mà đầu óc lại cảm thấy đau nhức.

Người thì cần thể diện, cây thì cần vỏ ngoài, sống cần phải đứng thẳng người, nhưng Trương Thần đã quen ăn hiếp người khác, cho nên có một số việc hắn sẽ không thèm để ý đến.(App TƳT)

Thí dụ như hắn đưa đến một đống đồ vật như vầy thì chúng phải được xuất phát từ ý định tốt, nhưng thật không may là tôi đã biết hắn đưa đến không chỉ có một phần đồ như thế này.

Việc này không thể ngẫm nghĩ thêm nữa, vì chỉ cần ngẫm nghĩ là sẽ thấy buồn nôn, một năm trôi qua cũng sẽ không ổn định.

Tôi ngồi trên ghế sô pha xem bản tin thời sự suốt nửa tiếng đồng hồ, trong đầu lập ra một đề cương báo cáo để cố gắng kìm nén lại cơn đau đầu.

Trương Thần đẩy cửa ra vào đúng lúc này, trên người trần trụi đến mức ngay cả một cái quần cộc cũng không chịu mặc vào, hắn thẳng thắn hỏi tôi: “Có đồ gì để ăn không?”

“Có, đồ ở trong phòng bếp đấy, nhưng mà cậu quay vào phòng tìm cái áo ngủ mặc vào đi đã.”

“Tôi không tìm được, cậu tới tìm giùm đi.”

Tôi nhíu nhíu mày: “Ở trong tủ ấy.”

“Ừm.” Trương Thần xoay người đi rồi nhưng lại quay người trở về tư thế cũ, hỏi tôi: “Làm sao thế, tôi chỉ đi ngủ một giấc thôi mà dậy đã thấy cậu đang không vui vẻ là như nào?”

“Nói nhăng nói cuội cái gì thế, không có chuyện tôi không vui vẻ đâu, chẳng qua là tôi mới vừa nhận được một đống đồ của cậu nên tôi đang buồn rầu làm sao để thu dọn được chúng thôi.”

“Cái nào dùng được thì dùng, còn thứ gì không dùng được thì đưa cho người khác, không phải cậu có trang web bán đồ cũ à, đăng chúng lên rồi bán lấy tiền mua thuốc lá cũng là một ý tưởng không tồi đâu đó.”

“Cậu đúng là người có một tấm lòng bao la rộng lớn; nếu như tôi thật sự bán chúng đi để đổi thành tiền, tâm lý cậu không cảm thấy khổ sở à?”

“Nếu như cậu thật sự muốn bán chúng thì tôi cảm thấy vui sướng còn không kịp nữa đấy, đã nhiều năm như vậy rồi, kể cả tôi có cho cậu tiền mặt thì cậu cũng không chịu nhận.”

“Đến đây đi, đừng để thân thể trần trụi như vậy nữa, đi mặc bộ quần áo rồi ra ăn cơm.”

Trương Thần đi qua cửa phòng ngủ, tôi lấy tay xoa xoa mặt, sau đó thẳng thắn đi vào nhà bếp lấy đồ ăn.

Đợi đến khi Trương Thần ăn xong thì bầu trời bên ngoài đã tối đen lại rồi. Hắn nằm trên ghế sô pha của tôi, dù tôi có nói như thế nào thì hắn cũng không chịu đứng lên, trực tiếp biểu lộ ra ý muốn được ở lại đây qua đêm.

Chờ tới lúc tôi thu dọn xong đồ vật, ngồi ở chỗ phía trên đầu hắn, hắn cực kỳ tự nhiên mà chạy bổ nhào tới gối đầu lên bắp đùi của tôi; sau đó hắn nhắm hai mắt lại rồi nói một ít lời nói mê sảng: “Trần Hòa Bình, tôi nằm trên đùi cậu như thế này giống y như khi còn bé tôi nằm trong vòng tay của mẹ tôi vậy.”

Tôi sờ sờ khuôn mặt trắng nõn trắng nà của hắn, nghĩ thầm nếu như Trương Thần là con trai của tôi thì có lẽ một ngày tôi phải đánh hắn tám lần mất.

Hắn nhắm mắt dưỡng thần, tôi sờ soạng mặt của hắn một lát bèn không nhịn được mà đưa tay đi nắm lấy tay của hắn, xem đi xem lại rồi nói: “Nên cắt móng tay rồi.”

“Ừm...”

“Để tôi cắt cho cậu.”

“Được.”

Vì vậy, tôi đã cắt móng cho cả hai tay của hắn, còn giúp hắn mài cho móng bớt sắc.

“Anh ơi, anh đối xử với em tốt thật đấy.”

“Không có gì.”

“Có lẽ đây là điều tốt nhất xảy đến với tôi kể từ khi tôi tiến vào nơi đó.”

“Đừng có nói như vậy.”

“Trước khi xảy ra những chuyện không hay ho kia, tôi luôn cảm thấy cậu có thể chạy trốn đi bất cứ lúc nào, nhưng từ khi xảy ra sự việc lần này cậu đã thay đổi khá nhiều.”

“Tôi cũng chẳng chạy được đến đâu cả đâu.”

“Không phải là người, mà là tâm.”

Trương Thần mở mắt ra, thẳng thắn nhìn tôi chằm chằm: “Cứ coi như cậu không thích tôi thì cậu cũng đã thương tôi rồi.”

Tôi lấy tay che mắt hắn: “Trương Thần, tôi không thể ở bên cậu cả đời.”

“Cứ chờ mà xem.”

Trương Thần bám dính ở nhà tôi suốt mấy ngày, ngoại trừ lúc ở trên giường thì hắn cũng chỉ biết nằm ườn ở trên ghế sô pha, câu được câu không mà trò chuyện với tôi.

Hắn nói, hắn đã không hút một điếu thuốc nào trong hai tháng liên tiếp, luôn có những người hỏi đi hỏi lại những câu hỏi tương tự khi họ xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hắn nói, có lúc hắn căn bản là không thể ngủ nổi vì đèn quá sáng, căn phòng thì lại quá mức âm u và lạnh lẽo.

Hắn nói, ngoại trừ những người kia, không có ai chịu nói một câu nào với hắn. Khi hắn đi vào đó đến ngày thứ bảy mươi tám, có người tiến vào rồi quăng cho hắn một câu tàn nhẫn, người đó nói cho hắn biết là bà cụ nhà hắn đã không thể bảo vệ hắn được nữa.

Hắn trần thuật mọi chuyện nghe nhẹ như mây gió, tôi nghe hắn nói mà như đang nghe kể chuyện, chỉ là tôi sẽ không kiềm chế được mà đưa tay sờ mặt hắn, trong lòng không giấu nổi sự đau lòng.

Hắn nói, việc này ngay từ lúc bắt đầu đã là một ván cờ được dùng để mạnh mẽ kéo hắn ngã xuống mà chẳng quan tâm đến việc có thể chết người hay không; ai ngờ người đứng ở phía sau màn đã cài sẵn gián điệp, nhưng không đợi được mọi chuyện diễn ra đã bị ngã ngựa, việc thúc đẩy diễn biến mọi chuyện tiếp sau đó mất đi sự chống đỡ, nhờ đó nhân tài bên phe hắn mới có được cơ hội quay ngược lại để chống trả.

Hắn nói, sau khi hắn rời khỏi cái nơi rách nát kia bèn chạy tới chỗ ông Ngô để hỏi xem đã có những ai đến để hỏi thăm về hắn, tất cả người của hắn đều đã đến hỏi thăm về hắn, chỉ có tôi là không đến. Khi đó hắn cảm thấy rất nhớ tôi, cũng cảm thấy vô cùng tức giận, thế nên hắn đã chẳng chịu đến gặp tôi chỉ vì hắn đang giận dỗi tôi.

Hắn giơ tay lên nắm chặt lấy tay của tôi, hỏi tôi dù hắn vẫn nhắm chặt hai mắt như trước: “Tại sao cậu lại không đến hỏi thăm xem tôi đang như thế nào, tại sao cậu lại không muốn tới gặp tôi?”

Tôi không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ hỏi ngược lại hắn: “Thế tại sao cậu lại buộc phải nói cho tôi biết những việc này?”

Hắn kéo tay của tôi tiến sát tới bên môi hắn, nhẹ nhàng hôn ngón tay tôi: “Trừ cậu ra, tôi không còn ai để có thể nói ra những chuyện này cả.”

Hắn cứ y như một đứa bé con, đau khổ thì sẽ khóc, bị thương thì sẽ muốn được ôm ấp bế bồng, gặp phải chuyện khó khăn khổ sở, cho dù nó đã trôi qua thì hắn cũng phải tìm cho bằng được người để hắn có thể nói liên miên cằn nhằn, nũng nịu oán trách rằng mình đã trải qua bao nhiêu nỗi khốn khổ.

“Không có chuyện gì đâu, mọi thứ đều đã qua rồi.”

Hắn mơ hồ mà ừ một tiếng, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của tôi, trông vừa gợi tình lại vừa ngây thơ vô tội.

Sáng sớm mùng bảy Tết điện thoại của Trương Thần kêu vang lên, hắn vừa vò vò tóc vừa dựa người vào đầu giường, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc; sau khi nghe người ở đầu dây bên kia nói những lời dài dòng xong thì hắn bèn trả lời một câu: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ quay về ngay đây.”

Hắn cúp điện thoại, trần truồng bước xuống giường, trên lưng vẫn còn sót lại vết tích do chúng tôi dây dưa với nhau, nhưng không thể nhìn thấy một chút bóng dáng nhu nhược nào trên người hắn.

Tôi ngáp một cái rồi cũng bò dậy từ trên giường. Tôi lấy ra một cái bánh hamburger bán thành phẩm từ trong tủ lạnh, bỏ nó vào lò vi sóng cho đến khi nghe thấy ting một cái, lại dùng nước nóng để hâm nóng sữa; tôi mới vừa chuẩn bị xong bèn thấy Trương Thần đi ra hỏi tôi: “Cái ca-ra-vat của tôi đâu?”

Chiếc cà vạt hắn đeo khi tới đây đã bị dính phải tinh dịch trắng đục vào ngày hôm qua, tôi đã giặt sạch và phơi nó lên nhưng hôm nay nó vẫn chưa khô. Tôi moi trong tủ ra một chiếc mới tinh được một người bạn tặng từ nhiều năm trước, rút ra rồi đưa cho hắn xem: “Cái này được không?”

“Được.”

Hắn chui đầu qua, tôi bèn nắm lấy cà vạt rồi quấn nó quanh cổ áo hắn, lại thắt nút chéo hai bên và vuốt phẳng từng nếp nhăn, mới vừa buông lỏng tay thì đã thấy hắn giơ tay lên.

“Làm sao nữa thế, còn muốn tôi mặc áo khoác cho cậu nữa à?”

“Ừm.”

Hắn thật là có mặt mũi nói ừm.

Tôi quay người cầm áo khoác lên rồi giúp hắn mặc áo vào, lại giúp hắn cài khuy từ dưới lên trên; hắn tiến tới gần rồi hôn lên gò má tôi, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng thắm thiết: “Cậu thật là tốt.”

Đầu ngón tay của tôi giật giật, cũng bật cười, nói: “Đi thôi, đi làm đi.”

Trương Thần rời đi, cuối cùng thì tôi cũng được rảnh rỗi, giờ tôi có thể chuẩn bị đi làm các tài liệu báo cáo để nộp cho nơi tôi đang làm việc rồi. Mở laptop ra, tôi giật mình phát hiện nó đang được để ở chế độ ngủ —— Ngày hôm qua Trương Thần dùng laptop của tôi để xử lý một ít chuyện công việc, có lẽ là hắn đã không tắt nó hoàn toàn.

Tôi nhập mật khẩu và nhấn enter nhưng thứ đập vào mắt tôi lại là giao diện cửa sổ trò chuyện của ứng dụng WeChat, ở trên cùng là một khuôn mặt tuấn tú, cũng không xa lạ gì lắm, đó chính là bạn tình dài hạn của Trương Thần, Paul - chủ sở hữu quán Bar Ginza. Tôi nhớ hình như tên tiếng Trung của anh ta là Kỷ Trần.

Chỉ có một vài từ trên giao diện và thật sự rất khó để không nhìn thấy nó.

Paul: Tôi muốn qua, làm chầu đón gió tẩy trần cho cậu nhé?

Trương Thần: Đang ở nhà bà xã của tôi này.

Paul: Ngày mai tôi sẽ đi Paris.

Trương Thần: Đệch.

Paul: Làm tình đi, sau đó tôi sẽ giới thiệu với cậu một người.

Trương Thần: Hả?

Paul: Tôi thử qua rồi, dâm đãng lắm đấy.

Trương Thần: Chờ ngày mai đi?

Paul: Có một chuyến bay sớm vào sáng mai, nếu như cậu không đến vào đúng ngày hôm nay thì tôi sẽ rút hết tiền trong thẻ tín dụng của cậu đấy.

Trương Thần: Cứ rút bao nhiêu tùy cậu.

Paul: Tôi thật sự thấy nhớ cậu lắm đó.

Trương Thần: Chẹp, tí nữa nhớ gọi điện thoại cho tôi rồi hai ta nói chuyện một chút.

Paul: Cậu cũng phiền phức thật đấy.

Tôi liếc mắt nhìn thời gian, từ nửa giờ trước.

Trương Thần đi vào nơi đó đã được nửa năm, có lẽ hắn đã không chú ý tới việc Wechat đã có thêm một công năng mới, lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động sẽ được đồng bộ hóa với máy tính, hiếm khi có thể đàn áp đồ ngốc này được một lần.

Tôi tắt giao diện WeChat của hắn, mở phần soạn thảo ra rồi bắt đầu viết các tài liệu báo cáo khác nhau, đồng thời tranh thủ dành ra một ít thời gian để gọi đồ ăn giao đến cho mình. Có lẽ là do tôi đã làm việc quá mức chăm chú, thế nên hiệu cũng theo đó mà tăng cao một cách lạ kỳ, chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà tôi đã hoàn thành hết tất cả mọi thứ, không những thế tôi còn tạo thêm một bản sao lưu rồi gửi một bản sao đến email của tôi.

Đúng lúc này, người giao đồ ăn cũng đã mang đồ đến và đang gõ cửa nhà tôi, tôi nói câu cảm ơn rồi bắt đầu ăn cơm. Khi tôi đang ăn thì tiếng chuông điện thoại vang lên, đó là tiếng chuông của Trương Thần.

Tôi nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”

“Mới vừa hết bận nên muốn gọi điện thoại cho cậu.” Âm thanh của không gian bên phía Trương Thần cực kỳ yên tĩnh, giọng nói của hắn nghe vừa dịu dàng lại vừa êm tai: “Trương Thần, tôi nhớ cậu.”

“Tôi cũng nhớ cậu.” Tôi vừa kẹp điện thoại vào vùng giữa vai và tai vừa lấy khăn giấy lau khóe miệng: “Cậu đã làm việc vất vả rồi.”

“Được rồi, anh trai tuyệt vời của tôi, không cần phải nhớ nhung tôi đâu.”

Chúng tôi nói chuyện thêm vài câu, sau đó hình như ở bên kia có người đang gọi hắn, hắn đành áy náy nói với tôi là hắn phải đi làm việc, tôi ừ một tiếng rồi hắn dập máy.

Buổi chiều, tôi thay ga trải giường và mang chăn đi giặt giũ, bận rộn mất một lúc lâu, sau năm giờ chiều cuối cùng thì tôi cũng không còn tìm được việc gì để làm nữa.

Tôi biết tôi nên đi ăn cơm tối, nhưng tôi thật sự không hề cảm thấy đói bụng chút nào; tôi cũng biết có lẽ mình nên đi nghỉ ngơi sớm một chút, vì ngày mai bảy giờ là tôi đã phải rời giường để đi làm rồi.

Nhưng Trương Thần đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat khác vào đúng lúc này, hắn hẹn tôi buổi tối ngày mai cùng nhau đi ăn cơm tối, sau đó còn gửi tới một biểu tượng cảm xúc dễ thương trên gói biểu tượng cảm xúc, đó là một hình người nhỏ bé xinh đẹp thắt cà vạt vẫy tờ tiền, sau đó có bốn chữ cái bật ra: “Tôi nuôi cậu nha.”

Ngay lúc đó, tâm trạng tôi rơi thẳng vào hầm băng.

Tôi mặc quần áo dày, khóa cửa nhà, đi xuống cầu thang rồi tiến vào trong màn đêm tăm tối ngày đông, đến lúc này tôi mới phát hiện ngoài trời tuyết đang rơi dày đặc, từng cơn gió lạnh thấu xương như những nhát dao đang cứa vào má.

Tôi dừng một chiếc xe lại rồi báo địa chỉ, bác tài nhìn tôi đầy ngạc nhiên rồi đạp chân ga. Chiếc xe taxi lao nhanh trên đường cao tốc, qua khung cửa sổ tôi có thể nhìn thấy vô số ánh đèn trông như những vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm, đẹp đẽ và cô quạnh.

Mùa hè năm ấy, trường học của chúng tôi tổ chức một hoạt động du ngoạn, tôi và Trương Thần đã thức gần như cả đêm để bắt đom đóm, nhưng cả hai đứa lại bị lạc đường trong rừng cây nhỏ bị muỗi cắn đầy chỗ trên cánh tay và đùi, sau đó chúng tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đợi khi nào bình minh lên rồi mới tìm đường để chạy ra ngoài.

Chúng tôi tìm một gốc cây cổ thụ rồi dựa vào nhau mà ngủ bên cạnh nó. Đến nửa đêm Trương Thần lại đánh thức tôi dậy, khi tôi mở mắt ra thì đã thấy đom đóm đang có mặt ở khắp mọi nơi.

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt được vài con đom đóm rồi nâng chúng lên đến trước mặt tôi: “Trần Hòa Bình, cho cậu này.”

Tôi đang định đưa tay ra cầm thì hắn lại mở tay ra khiến cho lũ đom đóm đó bay đi mất.

“Bắt được thì chúng cũng sống không được lâu, tôi dẫn cậu đi xem thôi, còn bọn này thì cứ để cho chúng nó bay đi đi.”

Tôi cũng không hề tức giận, chỉ là chỉ vào một đám đom đóm đang bay trước mắt mình: “Trương Thần, cậu không dẫn tôi đi thì tôi cũng có thể nhìn thấy chúng.”

Cuối cùng thì tài xế cũng dừng xe lại, ông ta nói: “Bên trong đều là lề đường, không lái vào được.”

Tôi nói câu cảm ơn sau đó đưa tiền, khi máy in hóa đơn xong, tài xế bèn đưa hóa đơn và tiền lẻ lại cho tôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói một câu: “Trong này cực kỳ loạn, năm mới đến rồi mà cậu còn tới đây làm gì vậy?”

“Cháu có một người anh em đang ở đây ạ.”

Vẻ mặt của người lái xe rõ ràng là không tin, nhưng ông ta cũng không có hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.

Tôi đẩy cửa xe ra lại vùi mình vào trong gió tuyết, nơi đây là chỗ phóng túng mê hoặc nhất thành phố này, nhưng nó lại được khoác lên mình một lớp vẻ ngoài cực kỳ cao cấp.

Tôi đi ngang qua những tòa nhà sáng đèn và dừng chân lại trước cửa một biệt thự với phong cách gần như là tối giản. Nhân viên lễ tân ở cửa liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi lấy trong ví ra một tấm thẻ, quẹt thẻ, đúng là cánh cửa đã tự động mở ra thật.

Tôi đi vào hành lang uốn khúc dài dằng dặc, cực kỳ quen thuộc mà bước lên tầng hai, sau đó tôi đưa tay mở ra cánh cửa của căn phòng trong cùng của tầng hai.

Ánh đèn bên trong lúc sáng lúc tối, một điệu valse cổ đang được chạy, Trương Thần ngồi trên một cái ghế salông ở đối diện cửa, tay hắn đang đè đầu một người, còn người kia thì đang trần trụi quỳ giữa hai đùi hắn để khẩu giao cho hắn.

Tôi đứng ở cửa, mặt đối mặt mắt đụng mắt với Trương Thần, cảm ơn ánh sáng trong phòng vì nó đã khiến cho tôi không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt lúc này của hắn.

“Mở đèn lên đi.”

Đèn ngay lập tức được bật, giờ tôi mới để ý là trong phòng vẫn còn có một người nữa, trên người anh ta mặc một cái váy ngủ, nhưng thứ lộ ra ở bên ngoài lại toàn là dấu vết sau khi làm tình, người đó chính là Paul.

Paul cười cười với tôi, trên mặt toàn là dáng vẻ khiêu khích, anh ta nói: “Đã trễ thế này rồi, sao anh Bình lại đến đây vậy?”

“Đã lâu không gặp, Kỷ Trần.”

Paul quay đầu đi hỏi Trương Thần: “Tôi và cậu ta đi ra ngoài trước nhé?”

“Đợi chút đi đã nào.”

Trương Thần nắm lấy tóc của người đàn ông kia, đâm vào đẩy ra trong miệng cậu ta mấy chục lần rồi bắn tinh ra ngoài. Bé trai bị tinh dịch đậm đặc làm cho ho khan sặc sụa, nhưng lại nuốt hết toàn bộ chỗ tinh đó xuống, nửa người dưới của cậu ta cũng là một mớ hỗn độn. Paul giúp cậu ta tuốt một cái rồi mới đỡ cậu ta đứng dậy.

Tôi nghiêng người để cho hai người bọn họ đi ra ngoài, nhưng khi chúng tôi đi ngang qua nhau, Paul nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn còn ở bên hắn à?”

Giọng nói kia nhỏ đến mức chỉ có một mình tôi mới có thể nghe được, cứ như là tôi vừa gặp ảo giác vậy.

Có một đoạn thời gian Trương Thần luôn luôn uống rượu say xỉn, cứ khi nào uống say là lại gọi tôi tới đón hắn về; nhưng mười lần tôi đẩy cửa ra thì hết bảy, tám lần là thấy hắn đang làm tình với Paul.

Hắn rủ tôi vào cùng chơi với hắn, hoặc là tìm một người mới tới chơi. Tôi chỉ cho là hắn đang nói mê sảng, nhưng tôi cũng không ưa cái dáng vẻ dâm loạn kia của hắn thế nên tôi dứt khoát kéo hắn dậy rồi đẩy hắn vào bồn tắm đầy nước để cho hắn có thể tỉnh táo hơn một chút.

Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, giọt nước lăn dài dọc theo tóc và hai má của hắn. Hắn nhìn tôi, nhìn được một lát thì đột nhiên bật cười.

Hắn nói: “Cậu tới đón tôi về nhà à?”

Tôi từng cho là khi tuổi tác của hắn lớn hơn, khi hắn đã công thành danh toại thì sẽ không còn hoang đường ngỗ ngược như vậy nữa. Nhưng hắn yêu thích thân thể của Paul, yêu thích những cơ thể mới mẻ, yêu thích cảm giác bùng nổ bung tỏa khi đạt đến cơn cực khoái.

Hắn không còn uống say, cũng không còn thấy chán nản nữa. Hắn đúng là đã có sự thay đổi, từ việc gọi tôi đến để đưa hắn quay trở về thì bây giờ đã chuyển thành bảo ai đó gọi cho hắn, hắn sẽ giả vờ là phải đi công tác chứ không phải là đang ở chỗ này.

Thật ra thì hắn không cần phải giấu giếm tôi, cũng không cần phải lừa gạt tôi, tôi và hắn chẳng qua chỉ là những người bạn tình thuần túy, cần gì phải thêu dệt ra một lời nói dối tỉ mỉ để giả vờ ngọt ngào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.