Viện điều dưỡng cách nhà tôi không quá gần, trời tuyết xe buýt đi cũng chậm rãi, lúc tôi tới trời đã tối mờ rồi, trong tay cầm theo hộp giữ nhiệt, đôi bốt dẫm lên trên tuyết mới rơi xuống, không còn sự lo lắng không yên lúc ban ngày nữa mà thay vào đó là sự tĩnh mịch; nói chung trên đời này, điều làm cho con người ta cảm thấy an tâm nhất chính là việc người thân vẫn còn ở bên cạnh.
Trước cửa phòng bệnh có thể nghe được tiếng nói chuyện, tôi chỉ nghĩ là người hàng xóm nào đó đến thăm bệnh, nhưng vừa đẩy cửa ra thì đã ngay lập tức sững người lại, nhìn người vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây, buột miệng nói: “Tới từ lúc nào thế?”
“Trương Thần đã tới từ rất lâu rồi.” Tay ông nội còn đang nắm chặt lấy tay của Trương Thần, hiếm khi vô cùng có tinh thần, xem ra ông đang cảm thấy rất vui vẻ: “Ông có nói là sẽ điện cho con một cuộc điện thoại, nhưng Trương Thần lại nói là không cần, một lát nữa con sẽ tới, cái một lát này đợi tới rất là lâu luôn đấy.”
Tôi liếc nhìn Trương Thần đang hết sức thản nhiên, cuối cùng cũng không làm hỏng chuyện: “Nhân lúc canh gà còn nóng, đã hơi muộn rồi, ông nội để cháu múc cho ông uống nhé.”
“Được, được, được.” Ông nội khẽ gật đầu, tựa như trẻ con: “Cháu một chén, Trương Thần một chén, ông một chén.”
“Yên tâm đi ông nội, đủ hết mà.”
May mà viện điều dưỡng có chén đũa dùng một lần, tôi đổ ra ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-cua-toi-tro-thanh-thang-toi/3473942/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.