"Làm sao cậu biết...." Phương Thư Nghiễn cười, "Cũng không có gì, chỉ là nói về sau tớ phải tham gia vào chính trị."
Thấy mày Tần Liên càng nhăn càng chặt, Phương Thư Nghiễn nhanh chóng nói: "Vốn dĩ tớ cũng muốn tham chính mà."
"Thật không?" Tần Liên không tin.
"Thật sự, chỉ là trước đây không muốn thông qua quan hệ của ông ấy, lý do thì cậu cũng biết đó, ý kiến của tớ cùng cha có phần không hợp."
Tần Liên biết cậu là nói tới vấn đề quyền lợi Omega, "Vậy nếu như cậu thông qua quan hệ của cha cậu, lúc đó sẽ bị coi là cùng một đảng phái với ông ấy đúng không?"
"Đại khái thế." Phương Thư Nghiễn cười, "Cũng không biết có bị tổ chức ủng hộ quyền Omega đánh không."
"Sẽ không!" Tần Liên chém đinh chặt sắt nói, nhưng vẻ mặt lại lo lắng, "Nhưng mà chuyện này vi phạm ý đồ ban đầu của cậu."
"Không có việc gì." Phương Thư Nghiễn nắm lấy tay hắn, nhéo nhéo đầu ngón tay hắn, "Tớ thuận theo ý ông ấy, nhất định có thể làm cho đường đi thuận lợi hơn một ít, quyền lực là lời nói, chờ tớ có quyền lên tiếng rồi, tớ có thể tỏ rõ lập trường của tớ, cũng có thể làm nhiều chuyện tớ muốn làm hơn."
"Ừm." Tần Liên nói, "Ví dụ như vấn đề duy quyền, vấn đề bình đẳng, còn có hoàn thiện pháp luật, còn có..."
"Còn có cưới cậu."
Tần Liên ngây ngẩn cả người.
Buột miệng thốt ra lời này, Phương Thư Nghiễn cũng có chút ngượng ngùng, buông ngón tay hắn ra, nói: "Nhanh đi rửa mặt rồi ngủ đi."
"Ừ." Tần Liên đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-choi-luoi-le-khong/4182050/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.