"Anh trai Thư Nghiễn, anh thua cuộc rồi nha."
"Vâng." Thư Nghiễn có chút xấu hổ.
"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, về sau cơm trưa của người ta do anh mang nha?"
"... Hả?" Đây là tiền đặt cược? Không đúng, vừa rồi còn chưa nói đặt cược gì mà!
Tần Liên vỗ tay một cái: "Cứ quyết định như vậy!"
Vệ Tục lắc đầu than thở, phảng phất như thấy được hình ảnh ngây thơ năm đó của chính mình.
Lịch sử, luôn có sự lặp lại đáng kinh ngạc!
"Nhưng mà, nhà ăn có hơi xa..." Nhà ăn ở dưới lớp học của mỗi người, quả thực cách rất xa.
"Tớ ăn đồ của nhà ăn các cậu là được." Tần Liên bày vẻ dễ nói chuyện, "Giúp tớ đi, những người kia đoạt cơm lợi hại lắm, tớ theo không kịp."
Vẻ mặt Phương Thư Nghiễn khiếp sợ!
Cái người tên A Liên này vừa mới thắng một Alpha là cậu đấy!
Hắn lại không theo kịp bạn học của mình sao?
Hóa ra, Omega, đều mạnh như vậy?!
Chương trình giáo dục Phương Thư Nghiễn tiếp thu từ nhỏ nói cho cậu biết, Omega là quần thể yếu thế nhất trong xã hội này.
Mặc dù cậu không có quan điểm cực đoan giống như cha mình, nhưng xác thực đã cho rằng bọn họ là đối tượng cần phải bảo vệ.
Từ hôm nay trở đi, tam quan của Phương Thư Nghiễn, bị một Omega tên A Liên, đánh nát.
Omega này chạy nhanh hơn cậu. Nghe đâu những Omega khác còn nhanh hơn nữa kìa!
Phương Thư Nghiễn cảm thấy mười tám năm qua là mình tự tâng bốc rồi, chưa trải qua việc thật đã dễ dàng đưa ra kết luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-choi-luoi-le-khong/4182017/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.