"Cho nên tớ muốn làm quen cậu ấy, tiếp cận cậu ấy, cùng cậu ấy dần dần sinh tình." Vệ Tục dừng một chút, "Ý tứ trên mặt chữ."
Tần Liên tấm tắc cười to: "Vẫn là chó má thôi."
Đang trêu đùa, cửa đột nhiên bị gõ vang, Vệ Tục đi mở cửa, trước mắt đúng là đối tượng mà hắn muốn dần dần sinh tình, Dương Mạt.
Dương Mạt đích xác có một bộ mặt mê hoặc phần lớn đám Alpha, hơn nữa vóc dáng lại nho nhỏ, quả thực là món ăn cực phẩm của Alpha.
Đáng tiếc Tần Liên chỉ mới liếc mắt nhìn, đã bị Vệ Tục chặn tầm mắt.
"Xin chào, xin hỏi các cậu có đường không? Phòng ngủ bọn tớ có con gián, tớ với bạn cùng phòng không dám đánh nó, nghe nói có thể dùng đường dụ nó vào trong chai..." Đột nhiên nhìn thấy một con gián to như vậy, Dương Mạt nghĩ mà sợ, giọng nói càng nhỏ dần.
Ý muốn bảo vệ của Vệ Tục tức thời tăng vọt, hận không thể ôm ngay cậu ấy vào trong ngực trấn an. Lúc này mười phần khí khái đàn ông mà vẫy vẫy: "Lấy đường làm gì, để tớ giẫm chết nó giúp cậu."
Nửa phút sau, Tần Liên nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng bên phòng ngủ sát vách.
Lát sau, Vệ Tục trở lại, mang theo nụ cười thắng lợi.
Tần Liên vỗ tay, "666."
Vệ Tục cười: "Ngầu không?"
"Ngầu lắm, cực Alpha."
Nụ cười của Vệ Tục từ từ biến mất... "Rất Alpha?"
"Rất Alpha." Mặt Tần Liên không hề có cảm xúc, "Chẳng Omega chút nào."
Vệ Tục lo âu nhíu mày lại. Hắn vừa rồi kích động quá nên quên mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-choi-luoi-le-khong/4182015/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.